Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô Thu

Chương 60



Ngày tiếp theo ,  hai người đang quấn chặt lấy nhau thì tiếng chuông báo thức đột ngột kêu lên .Hai người vội vàng thay quần áo vệ sinh rồi lên công ty .

-À, nay em qua phòng chú Phong nhé hôm qua lúc tối chú ấy bảo nay sẽ trao phần thưởng cho em vì giải nhất hôm qua đấy . – Minh chợt nhớ ra quay sang nói với Lam

-Vâng a- Lam đáp lại , cô không quên thơm Minh một cái rồi .

9h sáng , tại nới làm việc .

– Cốc cốc cốc…

-mời vào .

– À cô Lam đấy hả ? ngồi đi .- ông Phong ngẩng lên thấy Lam đi vào miệng nở nụ cười .

– Dạ hôm qua chủ tịch về có mệt không ạ ? –lam khá khéo trong việc ăn nói .

-Cũng hơi lâng lâng vì rượu nhưng  mà nói thật với cô Lam hôm qua từ khi thành lập tập đoàn tới giờ mới có dịp vui như vậy đấy .- ông Phong nói, ánh mắt đảo khắp người cô Lam như đnag dò xét cái gì đó.

–  Dạ , chủ tịch quan tâm Và tổ chức những buổi tiệc như vậy làm nhân viên càng thêm vui vẻ gắn bó hơn ạ .-Lam lựa lời nói theo .

– hahaaa mọi người vui vẻ với nhau là được rồi , cô ngồi đi chờ tôi một chút . – ông Phong tiến đến tủ đứng , lấy trong đó ra một cái hộp quà.

Ông Phong liền đi tới chỗ Lam đnag ngồi , ông ta đặt hộp quà xuống dưới mặt bàn ánh mắt tiếp tục dò xét cơ thể Lam .Hôm nay Lam mặc bộ đồ công sở , chiếc áo sơ mi trắng bó sát cơ thể, với đường cúc không cách nhau nhiều nhưng thỉnh thoảng khi lam cúi người hay dic chuyển cơ thể khe cúc đó lại như ẩn như hiện một chút thịt trắng hồng . Chiếc áo lót màu hồng đơn giản không cầu kỳ không ren không hoa văn nhưng ẩn sau lớp áo sơ mi đnag hằn lên ôm sát lấy bầu ngực căng phồng đang nhấp nhô theo từng nhịp thở . ông Phong như bị hút hồn vào những khoảnh khắc đó . Nhưng rồi ông ta cũng mau chóng lấy lại cảm xúc, hèm lên một tiếng rồi chủ động đẩy hộp quà về phía Lam .

– Đây là phần thưởng giải nhất của cô hôm qua . – Ông Phong nói.

Lam đưa tay nhận lấy .

-Dạ cảm ơn chủ tịch . –lam cũng không định mở ra coi dù gì quà mới đến tay ai lại mở tại chỗ thế này mất lịch sự lắm .

– Kìa, cô mở ra coi đi tôi cũng không biết món quà này có hợp lý không cho nên cũng tham khảo ý kiến của mọi người . – Ông phong lên tiếng.

Lam do dự nhưng cũng đành mở vậy, dù gì chủ tịch cũng đã nói thế.Hộp quà cũng không to , chỉ vỏn vẹn bằng bàn tay thôi. Lam bật nắp đập vào mắt cô là một vật như chìa khóa xe máy , Lam trợn mắt ngạc kinh ngạc ngẩng lên nhìn ÔNG Phong .

– Sao thế ? không thích món quà này hả ? – Oong Phong hơi nhíu mày nhìn biểu cảm của Lam .

– A… không …không phải chỉ là món quà này quá lớn rồi ạ . – Lam lắp bắp nói, cô vẫn còn đnag hơi hoang mang .

-HAHAAA.. tôi còn tưởng cô không thích , có gì đâu chỉ là cái xe thôi mà ? – ông Phong nở nụ cười .

Phải biết thời điểm này chiếc xe máy rất có giá trị vậy mà ông Phong lại sẵn sàng thưởng cho cô khi được giải nhất cuộc thi tự phát khi tâm trạng ông Phong vui vẻ ? thực sự ông Phong hào phóng đến vậy sao ? Lam cực độ bàng hoàng , chưa biết là hang xe gì nhưng hiện tại giá trị của nó phải nói là vượt qua khả năng cô có thể suy nghĩ về món quà .

– Nhưng….món quà này …- Lam vẫn còn ngẩn người cô nào giám tin là thật .

– Không sao , đây như là món quà khích lệ cô trong công việc đi . –ông Phong đứng dậy , đi sang bên chỗ Lam đnag ngồi . Cô hoàn toàn không để ý , mắt đăm đăm nhìn vào chiếc chìa khóa trong hộp .

Bỗng bàn tay của ông Phong đặt lên đùi khiến Lam hơi giật mình , nhìn sang thấy khuôn mặt to tròn mập mạp đnag ghé gần sát khuôn mặt của mình làm cô bất ngờ co người về sau tránh né.

– Lam này , tôi hỏi cái này được không ? – Ông Phong nói, khuôn mặt không tiến sát tới nữa nhưng tay đã đjăt lên đùi của Lam mặc dù cô mặc chiếc quần cạp cao nhưng ông Phong cảm nhận được độ săn chắc từ căp đùi này qua bàn tay mình .

– Ơ kìa… chủ tịch … – Lam đứng phăt  dậy, cô vội vàng đjăt hộp quà xuống .

-Xin lỗi chủ tịch chau còn việc phải làm cháu xin phép ạ . – Lam nói, cô vội vàng chạy ra cửa .

Ông Phong ngồi ở đó đưa tay lên mũi ngửi , ánh mắt đê tiện nhìn theo bóng dáng của Lam  rồi cười .

-Ơ như vậy ông ta với ông Vinh … có điểm giống nhau á, vậy cô có nghỉ chỗ đó không ạ ? – Thu chợt lên tiếng khi nghe cô Lam kể tới đây .

Thu thấy những lão già này đều dâm dê đê tiện như nhau , họ đều nhắm vào những cô gái trẻ đẹp rồi ve vãn thực hiện hành vi quấy rối không chuẩn mực.

– Hmmm lúc đó sao ? tất nhiên là cô rất muốn nghỉ ..nhưng … – Cô Lam lại tiếp tục chìm vào ký ức năm ấy .

Khi từ phong ông Phong chạy ra , cô lao tới bàn làm việc .. khuôn mặt vẫn còn sự hoảng sợ khi nhwos tới khoảnh khắc ông Phong áp sát vào người mình , cơ thể cô rung mình nổi hết da gà .

“ bộp “

Lam giật mình quay lại thì thấy là Minh , cô bắt đầu mới trấn an mà quang tay ôm lấy Minh . Minh khá nhạc nhiên khi ở chỗ làm rất ít khi Lam thể hiện tình tứ như vậy, sợ đông nghiệp nói ra nói vào .

– Em sao vậy ? lên gặp chú Phong chưa ? – -minh liền lên tiếng .

-Dạ..e lên gặp rồi . – Lam sực tỉnh , cô cảm thấy hơi phân vân không biết có nên  nói với Minh không ? vì dù sao có thể ông Phong làm vậy muốn khoảng cách của mình và nhân viên gần gũi hơn thôi thì sao ? bởi vì Lam cũng không chắc chắn cho nên cô chưa thể khẳng định .

– Thế sao rồi ? được tặng quà gì vậy  mà thấy em có vẻ thất thần với không vui thế ? – Minh hỏi

– À… thì.. hay mình xuống cantin dc không anh ? ở đây đông người không tiện .- Lam thủ thỉ , cô bặm môi dù gì cũng nên nói với Minh , anh ấy gần gũi với các sếp nhiều có thể có đáp an cho cô . Với lại Minh hiện cũng là bạn trai của cô chon nen Lam nghĩ  nói với Minh sé tốt hơn , cô đỡ p giữ trong lòng .

Hai người đi xuống dưới căn tin , chọn một bàn trống ít người ngồi gần .

– Có chuyện gì mà em phải bí mật thế ? – Minh hơi nhíu mày , cực kỳ hiếm khi thấy Lam như vậy .

Lam thở dài một hơi rồi kể lại sực việc cho Minh .

– Cái gì? chú phong sờ đùi em sao ? – Minh hơi to tiếng một chút . Bất ngờ Lam vội đưa tay lên bịt miệng Minh lại cũng may dưới này không có mấy người và cũng không để ý tới câu chuyện của hai người .

– Anh hét to thế mọi người nghe thấy bây giờ >? – Lam đưa tay ra dấu nhỏ lại .

– Anh biest rồi nhưng chú ấy làm vậy thì quá đáng rồi đó . – Minh là một người đàn ông cực kỳ ngay thẳng , chuyện này anh sao nhịn được ? huống hồ Lam còn là người yêu , coi như vợ sắp cưới của anh. Ông ta lại giám động chân động tay như vậy sao ?

– Em muốn hỏi anh bây giờ em phải làm sao ? ông ấy làm như vậy thì chắc chắn sẽ có lần sau mà em không muốn như vậy . – Lam nói .

– Hừ… được rồi , tạm thời em cứ vào làm việc đi . Tối về nói chuyện . –minh bực tức đứng dậy , Lam lần đầu chứng kiến người yêu mình có thái độ như vậy . Nhưng Minh như vậy thì cô càng thấy vui và hạnh phúc bởi vì chỉ có yêu cô càng nhiều thì Minh mới càng dễ mất bình tĩnh như thế.

-chú đi đâu đấy ? vào phòng anh bảo này . – Phương đứng ở cửa phòng Minh thấy Minh đi về liền lên tiếng .

– À vâng em đi vệ sinh , anh vào đi ạ . – MINH  đưa tay ra giấu mời Phương vào phòng mình .

– Anh có chuyệ này muốn nói , hiện tại nhân sự của công ty đnag rất ổn định , nhiều nhân tố mới cho nên cần phải kiêm tra năng lực và thăng cấp lên để đôn những thành viên trẻ mới vào tram vị trí hổng . – Phương ngồi ở bàn uống nước hai chân đặt lên mặt bàn rồi nói.

Minh quá quen với cảnh này thực tế đây là công ty trực thuộc của tập đoàn mà Phương lại là thân tín của sếp lớn cho nên điệu bộ huyeenh hoang này là hợp lý , huống hồ còn là thầy của mình nữa .

– Vậy em phải kiểm tra năng lực và giám sát hay sao ạ ? – Minh hỏi.

– Uừ cũng gần vậy , dạo này anh cũng mệt mỏi chỗ này rồi . Muốn về mấy công ty dưới cơ sở để an nhàn thụ hưởng . – Phương châm điếu thuốc rồi thở dài nói .

Minh nhìn Phương , anh biết là thầy của mình chắc chắn muốn rời đi cho nên mới giao những việc của cấp trên truyền xuống cho anh , đào tjao anh để thay thế anh ấy . Minh biết ơn lắm chứ , ra đời gặp được một người thầy thế này khác nào có một người cha thứ 2 đâu .

– Nhưng em vẫn chưa hiểu anh vẫn còn rất phong độ mà ? sao lại buông thời điểm này ? – Minh thắc mắc hỏi .

– Haz… chuyện này anh sẽ tâm sự với chú sau vậy .  hiện tại cứ theo dõi những người ở công ty lâu năm làm được việc thì đẩy dần lên cho những người mới vào còn có đất diễn . Thế nhé anh lên gặp sếp đã , có gì thì báo với anh . – Phương đứng dậy , vỗ vai minh rời đi .

Minh lung bùng đầu óc , chuyện của Lam giải quyết xong đã thì mới tập trung làm việc được .

Tối đến , hai người trở về nhà .

– Anh nghĩ , em nên nghỉ việc ở đó đi  đêm dài lắm mộng . – Minh sau khi nằm suy tư một thời gian liền lên tiếng .

Lam hơi bất ngờ khi nghe Minh nói cơ mà mãi mới có được cơ hội vào tập đoàn đó làm lại còn được công tác ở công ty trực thuộc cho nên bỏ qua cơ hội này  sau này sợ rằng không có lần thứ 2.

– Anh biết em đnag tiếc nhưng nếu như thế này anh sợ rằng sẽ tới một lúc nào đó anh không bảo vệ em kịp thời được . – Minh biết Lam đnag băn khoăn , vội vàng lên tiếng .

– Dạ… anh để em suy nghĩ đã nhé ! – alm cũng không từ chối , cô biết Minh yêu cô cho nên không muốn cô gặp abats cứ điều gì bất trắc . Nhưng chỉ là với độ tuổi trẻ như cô đẫ và đnag được làm việc và cống hiến cho nơi mình mong muốn vì vậy mới trăn trở.

Sau khoảng thời gian gần 1 tháng , ông Phông cũng không có mấy cơ hội để quấy rối Lam . Ông ta hơi bất ngờ cảm thấy hụt hẫng như mất đi một thứ gì đó khi Minh báo Lam sẽ nghỉ việc . Lấy lý do gia đình để từ bỏ công việc .

– Hừ… chưa được ăn mà đã mất rồi . –  ông Phong bực dọc đập tay xuống bàn nói.

– Chủ tịch bình tĩnh , em đã nói  là sẽ thực hiện được . – Phương ngồi bên cạnh rót chén trà mời ông Phong .

– làm gì ? con bé đó nghỉ rồi còn đâu nữa ? – ông Phong nhớ lại khoảnh khắc đi chạm tay vào đùi của Lam , biết sẽ có ngày cô nghỉ việc thì ông ta hôm đó đã can đảm mà hiếp dâm cô tại chỗ này như những lần trước với nhiều nhân viên nữ khác.

– Của ngon thì phải để dành chủ tịch ạ – Phương tiếp tục trấn an ,lam là món quà để hắn ta dâng lên cho chủ tịch còn cao chạy xa bay làm sao để con mồi thoát khoit tầm tay dễ như vậy được .

– Cô kể cho cháu như v có phải ý bảo cháu nên nghỉ việc ở chỗ ông Vinh không ạ ? – Thu thắc mắc hỏi .

– Đó là do cháu quyết định , còn câu chuyện chưa hết đâu . – cô Lam vuốt nhẹ mái tóc của thu nở nụ cười trìu mến .

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...