Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô Ngân – Lời hứa bị lãng quên

Chương 7 : Nhìn Trộm Và Đối Mặt



Chương 6: Hiện Trường Câm Lặng

“Cạch.”

Tiếng chốt cửa vang lên, khô khốc và dứt khoát. Rồi cánh cửa đóng sập lại. Những con chó hoang đã bỏ đi.

Sự im lặng đột ngột đổ ập xuống, bao trùm lấy căn phòng, bao trùm lấy tôi. Một sự im lặng nặng trĩu, dính nhớp, mang theo mùi của rượu, của mồ hôi và của thứ tội lỗi mà tôi không dám gọi tên. Tiếng quạt trần “cạch… cạch…” trên đầu giờ đây nghe như tiếng một chiếc đồng hồ đếm ngược, nhưng là đếm ngược về đâu, tôi không biết. Tôi chỉ biết, bữa tiệc đã tàn.

Cơn sốt trong huyết quản tôi đã nguội đi, để lại một cảm giác lạnh lẽo và trống rỗng đến rợn người. Toàn bộ cơ thể tôi như bị rút cạn sinh lực. Tôi nằm đó, bất động trên sàn gỗ, không dám cựa quậy. Tôi sợ, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ để đánh thức “hiện trường” bên dưới.

Nhưng tôi không thể không nhìn.

Như một kẻ phạm tội quay lại nơi gây án, mắt tôi một lần nữa tìm đến khe hở. Lần này, không còn những cái bóng chập chờn, không còn sự chuyển động điên cuồng. Chỉ có sự tĩnh lặng của một bãi chiến trường sau khi tất cả đã kết thúc.

Ánh đèn đường hắt vào, lạnh lẽo và vô tình, chiếu rọi mọi thứ.

Chiếc sofa da màu nâu giờ đây là một mớ hỗn độn. Gối đệm bị xô lệch, một chiếc rơi hẳn xuống sàn. Chiếc đầm lụa màu xanh ngọc, thứ mà chỉ vài tiếng trước còn khiến tim tôi xao xuyến, giờ chỉ là một dúm giẻ rách nhàu nát, bị vứt ở một góc.

Và cô…

Cô nằm đó, trên chiếc sofa.

Cô nằm co quắp, nghiêng về một bên, tấm lưng trần đối diện với tôi. Tấm lưng trắng nõn, mịn màng mà tôi hằng ao ước được chạm vào, giờ đây hằn lên những vệt đỏ, có lẽ là vết móng tay của một trong hai gã đàn ông kia. Mái tóc cô xổ ra, bết lại, che đi một phần khuôn mặt. Một cánh tay buông thõng xuống sàn, những ngón tay duỗi ra một cách vô lực.

*Đó không còn là cô giáo Ngân.* – Tôi nghĩ. – *Đó là một thân xác. Một con búp bê bị chơi hỏng. Một hiện trường.*

Sự tôn thờ trong tôi đã chết. Giờ chỉ còn lại một sự thương cảm đến cay đắng và một sự ghê tởm đang cuộn lên trong lòng. Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng không thể. Có một lực hút ma quái nào đó buộc tôi phải nhìn, phải khắc ghi lấy cảnh tượng này.

Mắt tôi di chuyển một cách vô thức, từ tấm lưng trần, xuống cặp mông vẫn để lộ, rồi đến khuôn mặt cô, khuôn mặt chỉ nhìn thấy được một nửa.

Và rồi, tôi thấy nó.

Chi tiết cuối cùng. Giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Phần má của cô quay về phía cửa sổ được ánh đèn đường chiếu rọi. Trên đó, gần khóe miệng và vương cả vào những sợi tóc mai, là một vệt gì đó lấp lánh, đặc sệt và có màu trắng đục.

Nó không phải nước mắt.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Dạ dày tôi quặn lại. Toàn bộ những âm thanh ghê tởm, những hình ảnh chớp nhoáng mà tôi đã chứng kiến, tất cả đột ngột hội tụ lại và đâm thẳng vào não tôi qua cái hình ảnh đó. Hình ảnh của sự thật trần trụi và nhơ nhuốc nhất.

Tôi bật người dậy. Không còn là sự mê hoặc bệnh hoạn. Không còn là sự tò mò. Giờ chỉ còn một cảm giác duy nhất: SỢ HÃI.

Sợ bị nhìn thấy. Sợ bị phát hiện. Sợ bị coi là đồng lõa với cái hiện trường kinh tởm này. Tôi phải đi khỏi đây. Ngay lập tức.

Tôi không dám đứng dậy. Tôi lùi lại, bò bằng cả tay và chân trên sàn gỗ, cố gắng không tạo ra một tiếng động nào. Cả cơ thể tôi run lên bần bật. Trái tim tôi đập vào lồng ngực như muốn phá tung ra ngoài. Tôi bò đến chân cầu thang, rồi mới dám vịn vào tường, run rẩy đứng dậy.

Tôi không dám đi, tôi rón rén bước xuống từng bậc thang, mỗi bước đi như kéo dài cả thế kỷ. Xuống đến tầng trệt, tôi không dám nhìn về phía phòng khách. Tôi chỉ cắm đầu đi về phía cửa sau, nơi tôi đã vào.

Bàn tay tôi run đến mức suýt không tra được chìa vào ổ khóa. Tiếng “tách” của chốt cửa bật ra, trong sự im lặng này, nó vang lên như một tiếng súng. Tôi giật bắn mình, đứng tim trong một giây, lắng nghe.

Không có động tĩnh gì.

Tôi khẽ khàng mở cửa, lách người ra ngoài, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi tấm lưng đã ở bên ngoài căn nhà địa ngục đó, tôi mới dám thở. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cắm đầu chạy. Tôi chạy thục mạng, không dám ngoảnh đầu lại. Tôi chạy như thể con quái vật trong phòng khách đang đuổi theo mình. Tôi chạy cho đến khi hai lá phổi bỏng rát, cho đến khi đôi chân không còn sức lực.

Tôi đã trốn thoát khỏi ngôi nhà. Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong lòng, tôi sẽ không bao giờ có thể chạy trốn khỏi những gì mình đã thấy.

Hình ảnh đó. Âm thanh đó. Và bí mật đó.

Nó sẽ ám ảnh tôi. Mãi mãi.

Chương 7: Nhìn Trộm Và Đối Mặt

Những ngày sau đó là địa ngục.

Tôi sống như một bóng ma trong chính cuộc đời mình. Ban đêm, tôi không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, sân khấu phòng khách lại hiện lên, sáng rực và rõ nét đến từng chi tiết. Tôi thấy cơ thể trắng nõn của cô bị giày vò. Tôi nghe thấy những âm thanh tục tĩu của da thịt và những tiếng rên rỉ. Và kinh tởm hơn cả, tôi thấy chính mình, một thằng nhóc đang thủ dâm trong góc tối, một kẻ đồng lõa bệnh hoạn. Tôi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.

Ban ngày, tôi đến trường như một kẻ mộng du. Tôi sợ hãi tất cả mọi người, nhưng người tôi sợ nhất là cô. Mỗi lần bóng dáng cô lướt qua hành lang, tim tôi lại co thắt lại. Tôi cố gắng lẩn tránh, quay mặt đi, giả vờ không nhìn thấy.

*”Cô ấy có biết không?”*

*”Họ có thấy vết bẩn trên sàn gỗ không?”*

*”Chiếc áo phông… mình phải đốt nó đi.”*

Những câu hỏi đó cứa vào não tôi, khiến tôi phát điên. Tội lỗi, xấu hổ, và sợ hãi. Tôi cảm thấy bẩn thỉu, từ trong ra ngoài.

Điều đáng sợ nhất là sự bình thản của cô. Cô vẫn đến lớp, vẫn mặc những bộ đồ công sở thanh lịch, vẫn mỉm cười, vẫn giảng bài. Sự bình thường đó, đối với tôi lúc này, lại phi thường đáng sợ. Nó như một mặt hồ phẳng lặng, mà tôi biết chắc bên dưới là một con quái vật đang ngủ yên. Phải chăng cô say đến mức không nhớ gì? Hay cô là một diễn viên quá xuất sắc?

Tôi không dám đến lớp học thêm nữa. Tôi viện hết cớ này đến cớ khác. “Em ốm.” “Em phải về quê.” “Nhà em có việc bận.”

Nhưng tôi không thể trốn tránh mãi.

Một tuần sau, chính thầy Tuấn đã gọi cho tôi. “Dạo này em sao thế Huy? Bệnh mãi không khỏi à? Cô Ngân lo cho em lắm đấy. Chiều mai qua học đi nhé, sắp thi rồi.”

Giọng thầy vẫn ấm áp và quan tâm như mọi khi. Sự vô tư của thầy càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi như một nhát dao đâm sâu vào ngực. Tôi không thể từ chối.

Buổi chiều hôm đó, tôi bước đến nhà cô như một tử tù bước đến máy chém. Bầu không khí vẫn vậy, nhưng trong mắt tôi, mọi thứ đã khác. Chiếc cổng sắt ken két như tiếng của địa ngục. Phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi của tội lỗi trong không khí.

Và gác lửng… nó không còn là thánh địa của tôi nữa. Nó là hiện trường vụ án.

Cô Ngân đã ở đó, đợi tôi. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản. Cô mỉm cười.

“Em đến rồi à. Khỏi ốm chưa?”

“Dạ… em đỡ rồi ạ.” Tôi lí nhí, không dám nhìn vào mắt cô.

Buổi học diễn ra trong một sự im lặng đến ngạt thở. Cô giảng bài. Tôi cắm đầu ghi chép. Tôi không thể tiếp thu được chữ nào. Tôi chỉ đang cố gắng tồn tại. Tôi liếc mắt xuống sàn gỗ, ngay chỗ đó. Nó đã được lau bóng loáng, không còn một dấu vết. Nhưng trong mắt tôi, vệt trắng dính nhớp của tôi vẫn còn ở đó, như một vết sẹo không thể xóa mờ.

Buổi học kết thúc. Tôi vội vàng dọn sách vở, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Huy, khoan đã.”

Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. Tôi đứng khựng lại, lưng vẫn quay về phía cô.

“Em… ngồi xuống đi. Cô hỏi cái này.”

Tôi máy móc quay lại, ngồi xuống mép ghế, hai tay đan chặt vào nhau.

Cô không ngồi. Cô đứng đó, khoanh tay trước ngực, nhìn tôi. “Dạo này em học hành sa sút quá nhỉ. Có chuyện gì à?”

“Dạ… không có gì ạ. Tại em hơi mệt.” Tim tôi đập như trống trận.

Cô cười nhẹ, một nụ cười không hề có sự ấm áp. “Vậy à? Cô cứ tưởng em giận cô vì buổi chiều hôm đó cô lỡ hẹn.”

Cô đã nhắc đến nó. Bức tường im lặng đã bị phá vỡ. Máu trong người tôi như đông lại.

Cô bước lại gần hơn. Mùi hương hoa nhài quen thuộc của cô len lỏi vào mũi tôi, nhưng lần này, nó không còn ngọt ngào nữa. Nó lạnh lẽo và đầy đe dọa. Cô đứng ngay trước mặt tôi, cúi xuống, chống hai tay lên bàn, nhốt tôi vào giữa.

“Hôm đó cô say quá, chẳng nhớ gì nhiều.” Giọng cô thì thầm. “Chỉ nhớ lúc dọn nhà sau đó… cô thấy có vết giày lạ ở gần cửa sau bếp. Đất đỏ vẫn còn dính ở đế giày. Em có biết của ai không, Huy?”

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt màu nâu trà ngày nào tôi hằng ao ước được nhìn ngắm, giờ đây sắc như hai lưỡi dao.

Tôi không thể thở được.

Toàn bộ sức lực trong người tôi như bị rút cạn. Tôi không thể nói dối. Khuôn mặt tôi đã bán đứng tôi. Sự hoảng loạn, nỗi sợ hãi, và sự tội lỗi hiện rõ lên trên đó. Tôi lắp bắp, lắc đầu, nhưng vô ích.

Cô nhìn phản ứng của tôi. Và rồi, khuôn mặt cô thay đổi. Chiếc mặt nạ của người cô giáo hiền dịu rơi xuống. Đôi mắt cô nheo lại, một sự tính toán lạnh lùng hiện lên. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, một nụ cười mà tôi sẽ không bao giờ quên. Nụ cười của một kẻ đi săn vừa dồn được con mồi vào chân tường.

Cô không cần tôi phải thú nhận. Cô biết rồi.

Cô biết tôi đã ở đó.

Cô biết tôi đã thấy tất cả.

Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi, nặng nề và đáng sợ. Mối quan hệ cô trò ngây thơ đã chết….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...