Cô Ngân – Lời hứa bị lãng quên
Chương 6 : Những Âm Thanh Của Tội Lỗi
Chương 5: Những Âm Thanh Của Tội Lỗi
Toàn bộ thế giới của tôi co lại, chỉ còn vừa bằng khe hở giữa những chấn song gỗ. Bên dưới, gã đàn ông vẫn ngồi đó, lưng thẳng băng, đầu ngửa ra sau. Còn cô, cô đã biến mất. Cô ở đâu? Gã đã làm gì cô?
Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Một sự im lặng đặc quánh, nặng nề, còn đáng sợ hơn vạn lần tiếng la hét. Tôi nín thở, tai vểnh lên, cố gắng nghe ngóng. Tiếng quạt trần vẫn “cạch… cạch…”. Tiếng xe máy ngoài đường vẳng lại. Và tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực tôi. Ngoài ra, không còn gì cả.
*Cô đang làm gì dưới đó?* – Câu hỏi cứa vào tâm trí tôi. – *Tại sao lại im lặng như vậy?*
Ngay khi sự im lặng ấy sắp sửa làm tôi phát điên, thì nó xuất hiện.
Âm thanh đầu tiên.
Nó không lớn. Nó khe khẽ, ẩm ướt, và ghê tởm. Một tiếng “ụt ụt…” đều đặn, nhịp nhàng, như tiếng một con thú nhỏ đang mút sữa. Âm thanh đó phát ra từ khoảng không gian vô hình nơi cô đã biến mất. Dạ dày tôi thắt lại. Tôi muốn bịt tai lại, muốn chạy trốn khỏi thứ âm thanh dơ bẩn đó, nhưng cơ thể tôi đã bị đóng đinh tại chỗ.
“Ụt ụt… ụt ụt…”
Nhịp điệu của nó không đổi, máy móc và vô hồn. Tôi không nhìn thấy cô, nhưng tôi thấy gã đàn ông. Tôi thấy bàn tay gã bấu chặt lấy thành ghế sofa, những đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Tôi thấy cơ hàm gã nghiến lại. Gã đang tận hưởng. Gã đang tận hưởng thứ âm thanh đó, thứ âm thanh phát ra từ nữ thần của tôi.
*Không. Không thể nào.*
*Cái miệng đó… cái miệng đã từng dịu dàng giảng bài cho tôi, đã từng mỉm cười gọi tên tôi, đã từng chỉ cách cho tôi giải những bài toán khó nhất…* – Cổ họng tôi nghẹn đắng. Một sự chua chát và ghê tởm trào lên, nhưng tôi không thể nôn. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục lắng nghe.
Bất chợt, nhịp điệu thay đổi. Nó trở nên nhanh hơn, gấp gáp và có phần hỗn loạn. Tiếng “ụt ụt” biến thành những âm thanh “nhóp nhép” vội vã. Hơi thở của gã đàn ông không còn là những tiếng gầm gừ thỏa mãn nữa, mà là những hơi thở hổn hển, đứt quãng.
“Nhanh nữa… A… đúng rồi…” – Gã rên rỉ, giọng khàn đặc.
Và rồi tôi nghe thấy một tiếng động khác từ phía cô. Một tiếng “ực” nghẹn ngào, như thể cô vừa bị sặc, như thể cô sắp nôn ra.
Gã đàn ông gầm lên một tiếng cuối cùng, cả người giật nảy lên. Lưng gã uốn cong như một cây cung. Sau đó, gã thở ra một hơi dài, nặng nhọc.
Mọi âm thanh dừng lại. Lại là sự im lặng.
Nhưng lần này, nó không kéo dài. Gã đàn ông đẩy mạnh một cái. Cô Ngân loạng choạng xuất hiện trở lại trong tầm mắt của tôi.
Ôi, cô ơi…
Khuôn mặt cô lúc này. Mái tóc vốn đã rối giờ còn bết lại, vài sợi dính vào gò má và khóe miệng. Lớp son đỏ thẫm đã biến mất hoàn toàn, đôi môi cô sưng lên, ướt át một cách nhục nhã. Và ánh mắt… đôi mắt trong veo, lanh lợi tôi hằng yêu mến giờ đây trống rỗng, vô hồn. Cô nhìn vào một điểm vô định nào đó trên sàn nhà, như thể linh hồn đã bay đi mất.
Tôi chưa kịp cảm thấy xót xa, chưa kịp tiêu hóa hình ảnh đau lòng đó, thì gã đàn ông đứng dậy. Gã to lớn, cái bóng của gã bao trùm lấy cô, như một con quái vật sắp nuốt chửng lấy con mồi. Gã không nói một lời, tóm lấy cánh tay cô và kéo cô đứng dậy.
“Không… Hùng… em mệt…” – Cô lí nhí, giọng yếu ớt.
Gã không trả lời. Gã đẩy cô ngã ngửa ra ghế sofa.
“PHỊCH!”
Tấm lưng mỏng manh của cô đập vào lớp đệm da. Tà váy lụa bị hất tung lên, để lộ cặp đùi thon dài, trắng nõn. Tôi nghe thấy một tiếng “roẹt” khô khốc. Là tiếng vải bị xé.
Gã cúi xuống, và cái bóng của gã một lần nữa nuốt chửng lấy cô. Tôi không thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của gã, tiếng rên khe khẽ của cô, và một âm thanh mới.
“Cọt kẹt… cọt kẹt…”
Chiếc ghế sofa bắt đầu chuyển động, tạo ra một nhịp điệu chậm rãi, nặng nề và đều đặn. Mỗi một tiếng “cọt kẹt” vang lên là một nhát búa đóng thẳng vào tâm trí tôi, phá hủy mọi thứ. Tiếng rên của cô không còn là tiếng rên mời gọi nữa, nó biến thành tiếng nấc nghẹn, tiếng van xin yếu ớt bị vùi lấp dưới sức nặng của gã đàn ông.
“Cọt kẹt… cọt kẹt…”
Nhịp điệu của địa ngục.
Tôi đang chìm trong sự tra tấn của âm thanh đó thì một chuyển động ở góc phòng khiến tôi giật mình. Tôi liếc mắt sang. Gã trai trẻ nằm ở bếp, kẻ mà tôi đã quên mất sự tồn tại, đang cựa quậy.
Hắn từ từ ngồi dậy, ôm lấy đầu. Rồi hắn ngẩng lên, đôi mắt mờ đục vì say rượu của hắn hướng về phía chiếc sofa. Hướng về phía những âm thanh của tội lỗi.
——————
Tiếng “cọt kẹt” của chiếc ghế sofa vẫn vang lên, một nhịp điệu nặng nề, tàn nhẫn của địa ngục. Nó tra tấn đôi tai tôi, nhưng mắt tôi lúc này lại không còn dán vào nguồn phát ra âm thanh đó nữa. Mắt tôi đang dán chặt vào gã trai trẻ ở góc bếp.
Hắn đã ngồi dậy. Hắn đang nhìn.
Hắn cũng đang nhìn, giống như tôi. Nhưng hắn ở dưới đó, còn tôi ở trên này.
*Làm gì đi chứ! Dừng bọn họ lại! Cứu cô đi!* – Tôi gào thét trong đầu. Tôi đã mong hắn sẽ làm điều đó. Mong hắn, với chút tỉnh táo còn sót lại, sẽ xông vào và chấm dứt cơn ác mộng này.
Nhưng hắn không làm vậy. Hắn lảo đảo đứng dậy, từng bước chân xiêu vẹo không phải để bỏ đi, mà là để tiến lại gần. Hắn bước về phía chiếc sofa, về phía âm thanh của tội lỗi, như một con thiêu thân bị ánh lửa của địa ngục thu hút.
Nhịp điệu “cọt kẹt” đột ngột dừng lại. Gã đàn ông to lớn (Hùng) dường như đã cảm nhận được sự hiện diện thứ ba. Gã từ từ ngẩng lên, tấm lưng trần đẫm mồ hôi của gã bóng lên dưới ánh đèn mờ. Gã nhìn thẳng vào gã trai trẻ đang đứng ngây ra đó.
Một khoảng lặng chết người.
Rồi, Hùng nhếch mép. Một nụ cười không thành tiếng, nhưng tôi có thể đọc được sự khoái trá và ra lệnh trong đó. Gã hất hàm về phía cuối chiếc sofa, nơi đôi chân của cô Ngân đang buông thõng.
“Heh… còn đứng đó làm gì?”
Giọng gã trầm đục, không phải một câu hỏi, mà là một lời mời gọi, một sự cho phép.
Và gã trai trẻ không do dự nữa. Hắn lao vào.
Thế giới của tôi vỡ vụn.
Tôi không còn nhìn thấy ba người riêng biệt nữa. Thị giác của tôi như bị bóp méo. Từ trên cao nhìn xuống, tôi chỉ thấy hai cái bóng đang đè lên một hình hài trắng ngần, rồi cái bóng thứ ba nhập vào, hòa tan tất cả. Chúng không còn là con người. Chúng là một con quái vật duy nhất, một thực thể ghê tởm có quá nhiều chân tay, đang quằn quại, co giật trong bóng tối. Con quái vật đó đang nuốt chửng lấy cô.
*Không… đây là cái gì? Một giấc mơ phải không? Làm ơn… ai đó hãy đánh thức tôi dậy…*
Nhưng đây không phải là mơ. Bởi vì âm thanh đã quay trở lại, và lần này còn kinh khủng hơn gấp bội.
Tiếng “cọt kẹt” không còn theo một nhịp điệu nào nữa. Nó biến thành những tiếng giằng xóc điên cuồng, bất quy tắc, như thể chiếc ghế sắp gãy làm đôi. Xen lẫn vào đó là những âm thanh “bành bạch”, “lép nhép” của da thịt va vào nhau, nhưng nó không đến từ một hướng, mà từ nhiều hướng cùng lúc, tạo thành một bản giao hưởng bệnh hoạn của sự xâm phạm.
Tôi không thể xử lý những gì mình đang thấy. Mắt tôi điên cuồng lia qua lia lại, cố gắng tìm một điểm tựa nhưng chỉ bắt được những mảnh vỡ của cơn ác mộng.
Một cái chớp. Tôi thấy cặp vú căng tròn của cô bị hai bàn tay khác nhau bóp nắn, vò nát.
Một cái chớp khác. Tôi thấy một bắp đùi trắng nõn bị nhấc lên, cong lại theo một góc độ không tưởng.
Lại một cái chớp nữa. Tôi thấy khuôn mặt cô. Chỉ trong một giây. Nó ngửa ra sau thành ghế, mắt nhắm nghiền, miệng há ra nhưng không thể tạo thành tiếng hét. Một cái miệng câm lặng đang gào thét.
Tiếng rên của cô đã biến mất. Giờ chỉ còn những tiếng “ức… ức…” nghẹn ngào trong cổ họng, như thể cô đang bị dìm xuống nước, đang cố hớp lấy từng chút không khí cuối cùng.
Cảnh tượng đó, âm thanh đó, sự bất lực đó… chúng như một dòng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cơn sốt mê đắm mà tôi dành cho cô bấy lâu nay, giờ phút này đã biến chất, trở thành một thứ gì đó đen tối và nguyên thủy. Tôi cảm thấy máu trong người nóng rực lên. Hơi thở tôi gấp gáp, hòa cùng nhịp điệu hỗn loạn bên dưới. Dương vật trong quần tôi đã cương cứng đến phát đau, một sự phản ứng không thể kiểm soát, một sự đầu hàng nhục nhã của cơ thể trước sự quá tải của tâm hồn. Tôi ghê tởm chính mình, ghê tởm sự thật rằng một phần trong tôi đang bị kích thích bởi chính cảnh tượng tra tấn người tôi tôn thờ.
Rồi, đột ngột như lúc nó bắt đầu, bữa tiệc của bóng tối kết thúc.
Con quái vật trên tường tan rã. Một cái bóng tách ra, rồi đến cái bóng thứ hai. Âm thanh hỗn loạn tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của những con thú sau cuộc đi săn.
Sự im lặng trở lại, nhưng là một sự im lặng dính nhớp.
Tôi thấy gã trai trẻ lồm cồm đứng dậy, mặt hắn trắng bệch. Hắn vội vàng kéo khóa quần, không dám nhìn Hùng, cũng không dám nhìn xuống người phụ nữ đang nằm bất động trên sofa. Hắn gần như chạy thục mạng ra khỏi cửa.
Hùng thì bình thản hơn. Gã đứng dậy, từ tốn chỉnh lại chiếc áo sơ mi đã nhàu nát. Gã nhìn xuống cô Ngân một lúc, một cái nhìn của chủ nhân xem xét món đồ chơi đã hỏng. Rồi gã cũng quay lưng bước đi.
“Sướng xong rồi thì về. Mai còn đi làm. em Ngân bót thật!” – Gã nói với gã trai trẻ khi cả hai đã ra đến cửa.
Cánh cửa đóng sập lại.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối và sự im lặng. Nhưng lần này, nó không còn là sự im lặng của chờ đợi. Nó là sự im lặng của một hiện trường vụ án. Bữa tiệc đã tàn. Những con sói đã bỏ đi.
Chỉ còn lại con mồi nằm đó, và một kẻ nhìn trộm trên gác lửng, linh hồn đã hoàn toàn tan vỡ.
