Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô Ngân – Lời hứa bị lãng quên

Chương 5 : Lời hứa bị lãng quên



Chương 4: Lời hứa bị lãng quên

“Nhớ nhé, Huy. Bốn giờ chiều mai, qua nhà cô, cô trò mình giải quyết nốt cái chuyên đề tích phân.”

Lời dặn của cô Ngân từ cuối buổi học hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, ngọt ngào như một bản nhạc. Nó biến cả một đêm dài của tôi thành một cuộc thao thức trong hân hoan, và biến ngày hôm nay thành một chuỗi những giờ phút đợi chờ sốt ruột.

*Không, đây không phải một buổi học thêm. Đây là một buổi hẹn.* – tôi tự nhủ với mình như vậy khi đứng trước tủ quần áo. Tôi lờ đi bộ đồng phục đã nhàu nhĩ, lờ đi mấy chiếc áo phông cũ kỹ. Tay tôi rụt rè lướt qua rồi dừng lại ở chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, chiếc áo phẳng phiu nhất, thơm tho nhất. Tôi mặc nó vào, cảm thấy mình như một gã kỵ sĩ đang chuẩn bị cho buổi yết kiến nữ hoàng của lòng mình. Mái tóc cũng được tôi vuốt keo cẩn thận, từng sợi vào nếp, một sự trịnh trọng mà tôi chưa bao giờ dành cho những buổi đến trường.

Ba giờ rưỡi, tôi đạp xe rời khỏi nhà. Nắng chiều oi ả như chính sự nôn nao trong lồng ngực tôi. Con đường đến nhà cô sao hôm nay dài đến thế. Trong đầu tôi, hình ảnh cô cứ hiện lên, quay chậm như một thước phim nghệ thuật. Là hình ảnh cô mặc áo dài trắng, mái tóc búi cao để lộ cái gáy trắng ngần lấm tấm mồ hôi. Là hình ảnh cô trong bộ đồ công sở, chiếc váy ôm lấy cặp mông tròn trịa, mỗi bước đi là một sự mời gọi chết người. Và trên hết, là mùi hương của cô. Một thứ mùi hương không thể gọi tên, pha trộn giữa mùi hoa nhài thanh khiết, mùi phấn sáp ngọt ngào và một chút gì đó ấm nóng, rất riêng, rất “đàn bà”. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được hít thở chung một bầu không khí với mùi hương đó, cổ họng tôi đã khô khốc lại.

Đến nơi, căn nhà im lìm dưới giàn hoa giấy. Tôi dắt xe vào sân, lòng có chút hụt hẫng vì không thấy chiếc xe Lead quen thuộc của cô. Chắc cô chưa về. Tôi luồn tay vào túi quần, nắm chặt lấy chiếc chìa khóa dự phòng. Một đặc ân. Cô đã đưa nó cho tôi vào tuần trước, sau một lần cô về muộn. “Lỡ sau này có đến mà cô chưa về thì cứ tự nhiên vào nhà ngồi đợi nhé, cậu bé của cô.” Cô đã nói vậy, tay xoa đầu tôi, và nụ cười hôm đó đã khiến tôi mất ngủ suốt hai đêm liền.

Tôi mở cửa, cảm giác như đang bước vào một thế giới bí mật. Không khí trong nhà mát rượi, và phảng phất mùi hương của cô. Tôi không ngồi ở phòng khách. Nơi của tôi là gác lửng, cái “thánh địa” mà cô dành riêng cho việc dạy học. Tôi bước lên từng bậc cầu thang gỗ, cố không gây ra một tiếng động nào.

Không gian trên gác lửng thật tĩnh lặng. Tôi đặt chồng sách xuống bàn, mắt vô thức đảo quanh. Kia là cây bút bi cô hay dùng, nằm cạnh chồng vở. Kia là vài sợi tóc đen dài vương trên mặt bàn. Mọi thứ đều thuộc về cô, đều mang hơi thở của cô. Tôi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cố tìm kiếm mùi hương quen thuộc nhưng nó đã tan đi gần hết, chỉ còn lại sự trống trải.

Tiếng quạt trần quay đều đều, “cạch… cạch…”, từng nhịp như đang gõ vào sự kiên nhẫn của tôi. Bốn giờ. Bốn giờ mười lăm. Bốn giờ ba mươi. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, những vệt nắng xiên qua cửa sổ không còn gay gắt mà đã nhuốm một màu vàng úa. Sự háo hức trong tôi dần nguội lạnh, thay vào đó là một cảm giác bồn chồn khó tả.

*Cô quên rồi sao?* – tôi tự hỏi. Tôi rút điện thoại ra, màn hình trống trơn, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ.

Năm giờ. Bụng tôi bắt đầu sôi lên vì đói, nhưng nỗi thất vọng còn lớn hơn. Tôi không còn ngồi yên được nữa, bắt đầu đi đi lại lại trên sàn gỗ. Sự tôn thờ trong tôi bắt đầu rạn nứt, nhường chỗ cho một cảm giác khác, một sự hờn dỗi rất trẻ con.

*Cô đã quên mình. Chắc chắn là cô đã quên mình rồi.*

Cảm giác bị lãng quên thật tệ. Nó khiến tôi thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc vì đã háo hức, ngu ngốc vì đã chuẩn bị kỹ càng, ngu ngốc vì đã tự huyễn hoặc về vị trí của mình trong lòng cô. Với cô, có lẽ tôi cũng chỉ là một trong số những học sinh mà thôi. Một chút suy nghĩ tiêu cực len lỏi vào đầu tôi: “Hay cô lại đang say xỉn ở một góc nào đó với đám bạn? Giống như những lần mình vô tình nghe được…”

Sự bực bội dâng lên. Tôi không muốn đợi nữa. Tôi thu dọn sách vở một cách thô bạo, ném chúng vào ba lô. Tôi sẽ về. Tôi sẽ không bao giờ trông chờ vào những lời hứa của cô nữa. Nữ thần gì chứ, cũng chỉ là một người đàn bà thất hứa.

Tôi bước xuống cầu thang, lòng nặng trĩu. Tay tôi vừa đặt lên chốt cửa, chuẩn bị kéo ra, thì…

*”Ken két…”*

Tiếng cổng sắt bên ngoài vang lên, một âm thanh chói tai cắt ngang sự tĩnh lặng. Tôi sững người, tim như ngừng đập.

Cô về rồi!

Sự giận dỗi trong tôi tan biến ngay lập tức, thay vào đó là một niềm vui vỡ òa. Nhưng niềm vui đó chưa kéo dài được một giây, nó đã bị dập tắt bởi những âm thanh đi theo sau.

“Haha… từ từ đã nào… em say quá rồi…”

Đó là giọng cô, nhưng nó không trong trẻo như thường ngày. Nó lả lướt, cao vút và có phần mất kiểm soát. Và xen lẫn vào đó, là giọng nói trầm đục của một người đàn ông: “Say thì để anh dìu. Vào nhà đã.”

Một người đàn ông? Không, tôi nghe thấy ít nhất hai giọng nam khác nhau.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cảm giác hờn dỗi trẻ con biến mất, nhường chỗ cho một sự tò mò bệnh hoạn và một dự cảm bất an đến tột độ. Tôi không còn nghĩ đến việc ra về nữa. Như một kẻ bị thôi miên, tôi lùi lại, rón rén bước ngược lên cầu thang, quay trở lại gác lửng.

Tôi không dám bật đèn. Trong bóng tối, tôi nằm rạp xuống sàn gỗ lạnh, tim đập thình thịch vào lồng ngực. Mắt tôi dán chặt vào khe hở hẹp giữa những chấn song lan can.

Bên dưới, cánh cửa mở ra. Vở kịch của buổi tối hôm nay, dường như chỉ vừa mới bắt đầu.

——–

Cánh cửa mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng một luồng không khí nồng nặc mùi rượu. Ba cái bóng lảo đảo đổ vào trong nhà. Hai nam, một nữ. Và người phụ nữ ấy, người đang được một gã đàn ông to lớn đỡ lấy, không ai khác chính là cô. Cô Ngân của tôi.

Từ trên gác lửng, qua khe hở của lan can, phòng khách bên dưới bỗng biến thành một sân khấu. Ánh đèn đường hắt vào, vàng vọt và yếu ớt, chỉ đủ để tôi nhìn thấy những đường nét mờ ảo. Gã trai trẻ đi sau cùng có vẻ là người say nhất, hắn bước được vài bước thì khụy xuống, nằm lăn ra sàn bếp gần đó, không một tiếng động. Nhưng người đàn ông to lớn kia, gã cũng không hề liếc nhìn hắn lấy một lần. Toàn bộ sự chú ý của gã, của cả thế giới của gã lúc này, dường như chỉ tập trung vào người phụ nữ trong vòng tay.

Và cô… Ôi, Thượng đế ơi, cô của tôi.

Cô không còn là cô giáo Ngân mặc áo dài trắng tinh khôi trên bục giảng nữa. Cô mặc một chiếc đầm lụa màu xanh ngọc, thứ vải bóng mềm ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Chiếc đầm giờ đã xộc xệch, một bên quai áo trễ xuống, để lộ bờ vai trắng ngần. Mái tóc búi cao thanh lịch thường ngày giờ đã bung ra, vài lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi bết vào vầng trán và gò má ửng hồng vì men rượu. Son môi của cô đã nhoè đi, không còn gọn gàng sắc nét, mà như một trái dâu tây bị vò nát, gợi cảm một cách chết người.

Cô không phải là nữ thần. Cô là một người đàn bà say. Một người đàn bà đẹp một cách hoang dại và nguy hiểm. Và tôi, một kẻ sùng đạo, đang run rẩy chứng kiến khoảnh khắc nữ thần của mình bước xuống từ bệ thờ.

“Nặng quá đấy… vào đây ngồi đã.” – Giọng người đàn ông trầm đục vang lên.

Gã dìu cô đến chiếc sofa, gần như quẳng cô ngồi phịch xuống. Gã ngồi xuống bên cạnh, rất gần, gần đến mức đầu gối họ chạm vào nhau.

“Uống nhiều quá rồi đấy.” – Gã nói, giọng có chút trách móc nhưng lại đầy vẻ nuông chiều.

Cô Ngân cười khúc khích, một âm thanh không còn trong trẻo mà lả lướt, khàn đi vì rượu. “Tại anh chứ ai… cứ ép em…”

*Anh? Ai là “anh” của cô? Không phải chồng cô. Chồng cô đang ở thị trấn cách đây gần mười cây số.* – Lồng ngực tôi co thắt lại. Một cảm giác nóng hổi và khó chịu bắt đầu dâng lên từ dạ dày.

Tôi thấy bàn tay to lớn của gã đặt lên vai cô. Một bàn tay thô kệch, những ngón tay mập mạp, chai sần. Bàn tay đó đang nằm trên bờ vai thanh tú, mềm mại của cô. Một sự tương phản đầy báng bổ. Tôi nín thở, dõi theo từng chuyển động của nó. Nó không dừng lại ở vai. Nó bắt đầu trượt xuống, thật chậm, dọc theo cánh tay trần của cô. Những ngón tay gã lướt trên làn da cô, như đang đọc, đang khám phá. Qua ánh sáng yếu ớt, tôi thề rằng tôi đã thấy da cô nổi lên một lớp gai ốc mờn mợn.

*Tại sao? Tại sao cô không đẩy nó ra? Cô ơi, tại sao vậy?* – Tôi gào thét trong câm lặng.

Cô không đẩy ra. Cô chỉ khẽ rùng mình, rồi lại ngả đầu ra sau thành ghế, để lộ cái cổ trắng ngần, mời gọi. Gã đàn ông cúi xuống, mặt gã chìm vào mái tóc cô. Gã hít một hơi thật sâu, một hành động đầy chiếm hữu.

“Vẫn mùi hương đó… vẫn làm anh phát điên lên được.” – Gã thì thầm, giọng khàn đặc.

Rồi gã ngẩng lên. Và trong một khoảnh khắc mà thời gian như ngừng lại, gã kéo cô vào một nụ hôn.

Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ như được quay chậm lại. Tôi không còn thấy được khuôn mặt của cô nữa. Gương mặt thánh thiện đó đã bị che khuất hoàn toàn bởi gã đàn ông kia. Tôi chỉ thấy mái tóc đen của cô đổ dài ra sau ghế, vài sợi tóc run rẩy. Tôi thấy bàn tay của gã di chuyển từ cánh tay cô, luồn ra sau gáy, những ngón tay vùi vào mái tóc, kéo cô lại gần hơn, siết chặt hơn.

Tôi không nghe thấy gì rõ ràng. Chỉ là một thứ âm thanh ẩm ướt, một tiếng “chụt” khe khẽ, nhưng nó lại vang lên trong đầu tôi như một tiếng sét. Một tiếng sét đánh thẳng vào sự tôn thờ ngây thơ của tôi, làm nó vỡ tan thành từng mảnh.

Sự phản bội. Sự ghê tởm. Và một sự tò mò bệnh hoạn không thể chối cãi. Tôi không thể rời mắt.

Nụ hôn dường như kéo dài cả thế kỷ. Khi hai cái bóng tách ra, tôi thấy môi cô sưng lên, bóng loáng dưới ánh đèn. Cô thở dốc, lồng ngực phập phồng.

Tưởng như thế là hết. Tưởng như cơn ác mộng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng không.

Cô Ngân không hề có ý định ngồi thẳng dậy. Thay vào đó, trong sự sững sờ đến tột cùng của tôi, hình bóng của cô bắt đầu chìm xuống. Cô từ từ trượt khỏi vị trí ngồi, nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của tôi, khuất sau lưng ghế và thân hình to lớn của gã đàn ông.

Tôi chết lặng.

Cô đi đâu rồi? Chuyện gì đang xảy ra dưới đó?

Tôi chỉ còn thấy gã đàn ông. Gã vẫn ngồi yên, nhưng tư thế đã thay đổi. Lưng gã không còn dựa vào thành ghế nữa, mà thẳng lên, rồi khẽ ưỡn ra. Đầu gã ngửa ra sau, mắt nhắm lại. Một tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy thỏa mãn thoát ra từ cổ họng gã. Bàn tay gã bấu chặt lấy thành ghế sofa, những đốt ngón tay trắng bệch.

Và tôi, trên gác lửng, trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh không rõ ràng vọng lên, và tự mình vẽ nên một bức tranh còn kinh khủng hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...