Cô Ngân – Lời hứa bị lãng quên
Chương 4 : Mùi Hương Trong Trang Sách
Chương 3: Mùi Hương Trong Trang Sách
Cái gác lửng bằng gỗ đã trở thành thánh địa của riêng tôi.
Đó là nơi tôi có thể ở gần cô nhất, trong một không gian bán riêng tư, nơi tôi là học trò duy nhất, và cô là người cô giáo duy nhất. Chiều nay, sau khi thầy Tuấn đã đi đá bóng, chỉ còn lại hai chúng tôi trong căn nhà tĩnh lặng. Ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, không còn gay gắt, mà đã ngả sang một màu vàng mật ong, rải những vệt sáng ấm áp lên sàn gỗ.
Tôi ngồi vào bàn, giả vờ tập trung vào mớ phương trình hóa học phức tạp. Nhưng không, toàn bộ sự chú ý của tôi, từng tế bào thần kinh trong cơ thể tôi, đều đang căng ra để cảm nhận người ngồi bên cạnh.
Hôm nay cô không mặc đồ công sở, cũng không mặc áo dài. Cô mặc một bộ đồ ở nhà. Một chiếc áo phông cotton màu hồng phớt, cổ tròn, có phần hơi cũ. Một chiếc quần short thun màu xám tro, chỉ đủ dài để che đi một phần ba cặp đùi trắng ngần của cô.
Chính cái sự xuề xòa, đời thường đó lại khiến tôi gần như phát điên.
Nó thân mật một cách nguy hiểm. Nó là một bí mật mà chỉ mình tôi được thấy. Thầy Tuấn thấy, và giờ là tôi. Chiếc áo phông rộng không che được bờ vai tròn và khuôn ngực luôn căng đầy của cô. Đôi chân thon dài, trắng nõn phơi bày ra dưới ánh nắng chiều, mịn màng đến mức khiến mắt tôi bỏng rát. Tôi phải cắn vào môi dưới để ngăn mình không nhìn chằm chằm vào đó.
Và rồi, mùi hương.
Cô không dùng nước hoa. Đây là một mùi hương khác, nguyên thủy hơn. Mùi của cơ thể sạch sẽ sau khi tắm. Mùi sữa tắm hương hoa hồng phảng phất. Mùi dầu gội hương thảo mộc từ mái tóc đen cô vừa xõa ra, còn hơi ẩm. Và trên hết, là mùi da thịt của riêng cô, một mùi hương ấm áp, ngọt ngào và gây nghiện. Nó khiến không khí trên gác lửng đặc quánh lại, biến thành một thứ thuốc mê mà tôi đang hít thở.
“Huy? Em có nghe cô nói không đấy?”
Giọng cô kéo tôi ra khỏi cơn mê. Tôi giật mình, nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào một điểm vô định trên tường từ lúc nào.
“Dạ… dạ em nghe.”
Cô thở dài, nhưng không hề giận. “Tập trung nào. Bài này quan trọng, sẽ có trong bài kiểm tra sắp tới.”
“Vâng ạ.” Tôi lí nhí, cắm đầu vào trang sách.
Nhưng tôi không thể. Tôi không thể tập trung khi cô ở gần như vậy. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cánh tay cô, dù chúng tôi không hề chạm vào nhau. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cô.
“Chỗ này này,” cô nói. “Em sai ở đây.”
Và rồi cô cúi người xuống.
Cả thế giới của tôi chao đảo.
Cô rướn người qua, mái tóc đen nhánh, thơm mùi thảo mộc của cô sượt qua má tôi. Vài sợi tóc mềm mại vương trên da, khiến tôi rùng mình. Vai của cô ép nhẹ vào vai tôi. Toàn bộ cơ thể tôi như bị nhấn chìm trong mùi hương của cô. Mùi hoa hồng, mùi thảo mộc, mùi da thịt đàn bà. Tôi thấy đầu óc mình quay cuồng, choáng váng.
Tôi nín thở.
Ngón tay trỏ của cô từ từ hạ xuống trang sách của tôi. Một ngón tay thon dài, nuột nà, đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sơn một lớp dưỡng bóng màu hồng nhạt. Nó lướt trên nền giấy trắng, tương phản một cách đầy ám ảnh.
“Em thấy không? Hằng số này phải là…”
Và rồi, nó xảy ra.
Khi cô di chuyển ngón tay để chỉ sang một dòng khác, cạnh bên của ngón út, cái phần da thịt mềm mại nhất, đã lướt qua mu bàn tay tôi.
Một cái chạm nhẹ như tơ, thoáng qua như một cơn gió.
Nhưng đối với tôi, nó là một cú sét.
Toàn thân tôi cứng đơ. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa ra từng chân tơ kẽ tóc. Mọi dây thần kinh đều gào thét. Ngay tại điểm va chạm đó, một cảm giác nóng rực bùng lên, như thể cô vừa đóng một dấu ấn bằng sắt nung lên da thịt tôi.
Tôi đã hoàn toàn tê liệt.
“…em hiểu chưa, Huy?”
Giọng cô vang lên bên tai, nhưng nghe như từ một thế giới khác. Tôi không thể nói được. Cổ họng tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi chỉ có thể vô hồn gật đầu một cái.
Cô không nhận ra sự hỗn loạn bên trong tôi. Cô từ từ ngồi thẳng dậy, và mùi hương nồng nàn đó lùi ra xa một chút, để lại trong tôi một sự hụt hẫng đến đau đớn.
Buổi học kết thúc trong sự tra tấn ngọt ngào. Tôi trả lời mọi câu hỏi của cô như một cái máy. Khi cô nói “Hôm nay đến đây thôi, em về đi”, tôi cảm thấy một sự tiếc nuối đến nao lòng. Tôi không muốn đi. Tôi muốn ở lại mãi trong không gian này, với mùi hương này, với cảm giác này.
Tôi lảo đảo bước xuống cầu thang, rời khỏi nhà cô như một kẻ mộng du.
Trên suốt quãng đường về, tôi không ngừng nhìn vào mu bàn tay mình. Ngay chỗ đó. Tôi vẫn còn cảm nhận được nó. Một cái chạm định mệnh. Tôi đưa tay lên mũi, hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại một chút hương thơm còn sót lại.
Vô ích.
Nhưng không sao. Mùi hương đó, cảm giác đó, đã được khắc vào trong não tôi rồi. Nó đã trở thành một phần của cơn sốt, một phần của nỗi ám ảnh mang tên cô.
Đêm đó, tôi đã mơ thấy một ngón tay, và nó có mùi của thiên đường.
