Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô Ngân – Lời hứa bị lãng quên

Chương 3 : Giọt Mồ Hôi Vị Đường



Chương 2: Giọt Mồ Hôi Vị Đường

Cơn sốt từ buổi sáng vẫn chưa hề nguội đi.

Nó âm ỉ trong lồng ngực tôi, biến buổi chiều tan học thành một cuộc săn tìm vô vọng. Tôi cố tình đi lang thang ngoài sân trường, viện cớ chờ bạn, nhưng thực chất, đôi mắt tôi không ngừng quét về phía dãy phòng giáo viên. Tôi khao khát được nhìn thấy cô lần nữa. Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được. Một hình bóng lướt qua thôi cũng đủ.

Và rồi, như một lời cầu nguyện được đáp lời, cô xuất hiện.

Không còn là tà áo dài trắng mộng ảo của buổi sáng. Giờ đây, cô đã thay một bộ đồ công sở. Nhưng trong mắt tôi, nó còn gợi cảm hơn vạn lần. Chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời, hai cúc trên cùng đã được mở, để lộ ra một khoảng xương quai xanh thanh tú và phần cổ trắng ngần lấp ló. Chiếc váy bút chì màu đen ôm sát lấy cặp hông nảy nở và cặp mông tròn trịa, thứ mà tôi chỉ dám liếc trộm mỗi khi cô quay lưng viết bảng.

Nhưng cô đang gặp khó khăn.

Trên đôi tay mảnh mai của cô là một chồng bài kiểm tra và sách tham khảo cao ngất, che gần hết tầm nhìn. Tôi có thể thấy cánh tay cô hơi run lên vì sức nặng. Cô cắn nhẹ môi dưới, một cử chỉ tập trung vô cùng đáng yêu. Một lọn tóc mái rơi xuống, lòa xòa trước mặt, và cô không có tay để gạt nó đi.

Trong một khoảnh khắc, thế giới của tôi chỉ còn lại hình ảnh đó: người phụ nữ tôi tôn thờ đang chật vật, yếu đuối, và cần một người hùng.

Và người hùng đó phải là tôi.

Máu trong người tôi nóng bừng lên. Tôi không nghĩ ngợi. Tôi vứt chiếc xe đạp sang một bên, lao về phía cô như một mũi tên.

“Cô ơi, để em giúp!”

Giọng tôi chắc nịch, đầy nam tính, khác hẳn cái giọng run run khi trả lời câu hỏi của cô buổi sáng.

Cô giật mình, quay lại. Khi thấy tôi, đôi mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành một sự nhẹ nhõm, biết ơn. “Huy à? May quá, cô đang không biết làm sao.”

Tôi không nói thêm lời nào, chỉ bước tới, chìa hai tay ra. Khoảnh khắc tôi đỡ lấy chồng sách từ tay cô, những đầu ngón tay của chúng tôi lướt qua nhau. Một dòng điện nhẹ nhưng tê dại chạy từ tay lên đến đỉnh đầu. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô còn vương lại trên những trang giấy.

Chồng sách nặng trịch, nhưng trong tay tôi lúc này, nó nhẹ bẫng như một đám mây. Tôi ưỡn ngực, đi một cách vững chãi về phía bãi gửi xe. Tôi là người hùng của cô. Tôi đang bảo vệ cô, đang giúp đỡ cô.

Cô đi bên cạnh, tiếng gót giày “cộc cộc” trên nền xi măng tạo thành một giai điệu kỳ diệu. Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc trộm. Tôi thấy gò má cô ửng hồng vì nắng chiều, vài sợi tóc con dính vào vành tai. Tôi ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc của cô, gần hơn, rõ ràng hơn, quấn lấy tôi.

Đến chiếc xe ô tô của cô, tôi cẩn thận đặt chồng sách vào ghế sau. Xong việc, tôi quay lại, lồng ngực phập phồng vì tự hào, chờ đợi một lời cảm ơn.

Nhưng cô không chỉ cảm ơn.

Cô bước lại gần hơn, xóa tan khoảng cách an toàn giữa chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể cô. Tôi sững người lại.

Cô nhìn tôi, một cái nhìn trìu mến, rồi bật cười khe khẽ. “Nhìn em kìa. Mồ hôi nhễ nhại rồi.”

Nói rồi, cô rút từ trong chiếc túi xách nhỏ ra một chiếc khăn tay. Nó được làm bằng lụa, màu trắng, có thêu một bông hoa cúc nhỏ ở góc. Chiếc khăn tay đó, vừa xuất hiện, đã mang theo mùi hương của cô tràn ngập không gian.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi nghĩ cô sẽ đưa nó cho tôi.

Nhưng không.

Cô nhón chân lên một chút, vươn tay. Thời gian như đặc lại. Tôi có thể thấy từng chi tiết trên khuôn mặt cô, gần đến mức phi thực. Làn da trắng mịn không một tì vết. Hàng mi dài cong vút. Và trong đôi mắt màu nâu trà của cô, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của chính tôi, một thằng nhóc đang chết lặng vì ngỡ ngàng.

Bàn tay cô, với chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng chấm lên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi.

Một cảm giác mát lạnh, mềm mại đột ngột lan tỏa trên làn da nóng rực của tôi. Nó quá bất ngờ, quá thân mật. Mùi hương hoa nhài từ chiếc khăn và từ cổ tay cô ùa thẳng vào khứu giác, làm đầu óc tôi quay cuồng. Những ngón tay cô lướt nhẹ qua thái dương tôi.

Tôi đã ngừng thở.

“Gớm, thanh niên thật rồi.” – Giọng cô thì thầm, gần như chỉ để một mình tôi nghe thấy. – “Cảm ơn em nhé, người hùng của cô.”

*Người hùng của cô.*

Hai từ đó, phát ra từ đôi môi căng mọng của cô, là một bản án ngọt ngào. Tôi đã bị kết tội tương tư, và tôi vui vẻ nhận lấy bản án đó.

Cô mỉm cười với tôi lần cuối, một nụ cười bí ẩn, rồi quay người, vào xe và lái đi, để lại tôi đứng chơ vơ giữa sân trường vắng, trên trán vẫn còn vương lại cảm giác mát lạnh và mùi hương của cô.

Tôi đưa tay lên, chạm vào nơi cô vừa chạm. Nó vẫn còn mát. Tôi ngửi tay mình. Mùi hoa nhài.

Tôi đã bị bỏ bùa. Hoàn toàn. Tối hôm đó, tôi đã mơ thấy một giọt mồ hôi, và nó có vị ngọt như đường.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...