Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp

Chương 69



Phong tỉnh dậy trong căn phòng trống trơn quen thuộc, giờ đây sự cô đơn một mình này khiến hắn cảm thấy dễ chịu, thoải mái chứ không còn chút mong ngóng nào vào sự ấm cúng của một gia đình. Hắn vớ lấy cái điện thoại rồi nhắn tin ngay cho Huyền

– Em dậy chưa ?

5 phút, 10 phút rồi nửa tiếng trôi qua, tiếng tít tít báo tin nhắn làm Phong tỉnh người

– Em dậy rồi

– Em đang làm gì đấy ?

– Em ở nhà thôi, mấy hôm nay em nghỉ học

– Uh em cần nghỉ ngơi mà. Anh muốn gặp em được không ?

– Vâng, anh qua đi

Phong vội vàng thay quần áo rồi phóng xe đi, trên đường không quên ghé vào mua ít hoa quả và hộp sữa. Huyền bây giờ là mối quan tâm lớn nhất trong hắn, không biết nàng ra sao rồi, có lẽ vẫn còn shock lắm, có lẽ đang mệt mỏi lắm… Gửi xong xe, bỏ qua luôn cả chờ thang máy, Phong lao lên cầu thang bộ với mong muốn nhanh chóng được gặp nàng. Khi cánh cửa phòng mở ra, khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi của Huyền khiến hắn đau thắt lòng

– Em ăn sáng chưa ?

– Em chưa, em không muốn ăn

– Phải ăn chứ không được như thế này đâu. Anh có mua ít sữa đây, em uống tạm đi để anh chạy xuống nhà mua bát phở nhé

Dúi túi sữa và hoa quả vào tay nàng, hắn lại vội vã đi xuống để mua phở. Nghịch lý trong cuộc sống là đây, những hành động đáng lẽ một người chồng nên dành cho người vợ của mình thì nay được dành cho một cô gái khác. Đổ phở ra bát, Phong ngồi lặng nhìn và ân cần động viên Huyền ăn từng chút một

– Cố gắng ăn vào mới có sức khỏe em à

– Vâng, nhưng em nhạt miệng lắm, đầy bụng nữa

Ngồi sát lại gần nhìn ngắm ánh mắt buồn mênh mang của nàng, Phong nhẹ nhàng vuốt tóc âu yếm và đút từng thìa phở. Nỗ lực và sự tận tình của hắn cũng được đền đáp khi bát phở đã được ăn hết, Huyền ngồi co ro trên chiếc ghế sofa nhìn hắn với ánh mắt xấu hổ pha lẫn chút sợ sệt. Có lẽ sự hiện diện của Phong làm nàng nhớ lại những gì đã xảy ra

– Anh Phong….cám ơn anh…..

– Em đừng nhắc lại chuyện cũ đó nữa. Mọi thứ đã qua rồi, giờ em phải cố gắng trụ vững và tiến về phía trước

Phong tiến lại, nhẹ nhàng và từ tốn quàng tay lên vai nàng để ngăn sự run rẩy đang lộ rõ trên đôi vai thon. Sự ân cần và hơi ấm đó khiến Huyền rúc vào nách hắn rồi lại nức nở

– Hức….hức….anh ơi….

– Uh anh hiểu mà, em cứ khóc đi, khóc cho thỏa hết ra đi rồi sẽ mạnh mẽ lại

– Hu…hu….hu….em sợ…lắm…hu…hu…

– Không có gì phải sợ nữa đâu, sẽ không ai dám làm gì em nữa đâu

– Hu…hu….hu….

Những giọt nước mắt thấm xuống làm nóng rực bên vai khiến Phong cũng nghẹn ngào theo. Hắn nghẹn vì cảm thông với nỗi đau mà nàng đang phải chịu đựng, và còn nghẹn hơn khi bản thân không làm được gì khác để giúp nàng vơi bớt đi. Suy nghĩ nung nấu trong tâm can Phong lúc này là làm sao để có thể chuyển đến đây ở cạnh Huyền từng ngày một để làm chỗ dựa tinh thần cho nàng mà thôi

– Hức…anh không trông nhà…à…hức….nhà trọ để không thế…không tốt đâu…hức

– Em đừng lo, anh thu xếp mọi chuyện rồi, anh muốn ở bên em

– Hức….em cám ơn…hức….

– Đừng cám ơn suốt thế, em khách sáo thế nữa là anh buồn đấy

– Không….hức…không….em không muốn…làm anh buồn….hức….

Dứt lời Huyền ôm chặt Phong hơn như không muốn hắn rời xa nàng dù chỉ nửa mét, Phong cũng quàng cả hai tay lại mà ôm nàng, cứ như thế hai người như bất động trong căn chung cư, dù không một lời nào được thốt lên thêm nhưng tâm hồn họ như nối vào làm một.

Rời khỏi chung cư với sự quyến luyến to lớn, Phong buộc phải quay về bởi Huyền đã trấn tĩnh lại và nhất quyết bắt hắn phải về với công việc chứ nàng không muốn làm ảnh hưởng. Dẫu sao nhìn thấy nàng đã bình tâm trở lại, mặt mũi cũng tươi tắn hơn một chút đã làm Phong yên tâm phần nào mà phi xe về lại nhà trọ. Tâm trạng đã được thảnh thơi hơn của hắn được chào đón bằng ánh mắt dò xét của Liên khi cô gặp Phong ở cổng nhà trọ

– Anh Phong đi đâu mà bỏ nhà trọ trống trơ thế này

– À anh vừa đi ăn sáng với bạn một chút, em mới ở quê lên đấy à

– Vâng, và phải đứng chờ gần nửa tiếng rồi vì em quên chìa khóa phòng ở nhà. Anh cho em xin cái chìa sơ cua

– Uh uh để anh vào lấy

– Dạo này anh làm sao mà lạnh nhạt với em thế

– Anh vẫn bình thường mà

– Ủ ôi thế mà kêu là bình thường, người ta về quê nhớ ơi là nhớ còn mình thì lạnh lùng mà kêu bình thường. Em có quà quê cho anh đấy

Vừa đi vào phòng lấy chìa khóa, hai người vừa trò chuyện. Thực sự là Phong đã không muốn tiếp tục vụng trộm với Liên hay Hạnh nữa, nhưng sau sự kiện của Phương thì hắn đã gỡ bỏ cái rào cản đấy xuống.

– Đâu, quà gì thế em

– Đây này

Liên dúi cái điện thoại vào tay hắn, trên đó đang mở sẵn ảnh cô chỉ mặc đúng cái quần sịp mỏng manh đang đưa tay lên bóp vú, miệng liếm mép gợi dục. Phong hơi bất ngờ nhưng tiếp tục đưa tay gạt sang để xem tiếp, toàn những hình ảnh Liên tự sướng khi không mặc gì, có cả ảnh cô đưa ngón tay xuống khều khều nước nhờn nhoe nhoét ở lồn

– Người ta ở xa lại một mình cô đơn nhớ nhung chết đi được

– Thế không phải ảnh này em gửi cho bạn trai đấy chứ ?

– Eo, thì người ta nhớ cả hai đã được chưa ? Lúc đấy mà có cả 2 ở đó thì em chén cả đôi luôn rồi

– Hề hề người bé bé mà cái dâm thì to nhỉ

– Xí, giỏi thì lên phòng em đi rồi sẽ biết to hay bé nhé

Liên ngúng nguẩy cầm chìa khóa đi lên phòng bỏ lại ở sau Phong chặc lưỡi với sự bạo dạn ngày càng lộ rõ của cô nàng. Vốn dĩ vừa gặp Huyền xong nên hắn có chút lăn tăn nhưng nhìn căn phòng lại nhớ đến nụ cười Phương dành cho Tuấn, Phong nhếch mép nghĩ mình cũng phải "lịch sự" với lời mời của Liên nên thay quần áo rồi rời khỏi phòng….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...