Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp

Chương 65



7 ngày tiếp đó là những ngày Phương hành hạ tinh thần chồng mình với đủ câu móc mỉa, chưa kể là cô nghiễm nhiên gọi cho Tuấn rồi nhờ cậu mua hoa quả, đồ ăn qua tận nhà. Thật ra sự việc sẽ không trầm trọng đến mức này nếu như Phương không phát hiện ra là cái khăn len, quà kỷ niệm trước khi cưới, của cô mua tặng cho Phong nay đã không thấy đâu. Tìm sao được khi hắn đã quàng cho Huyền khỏi lạnh vào ngày hôm trước, đến giờ vẫn ở nhà Huyền. Chính vì cái khăn đó nên sợi dây mỏng manh níu kéo lại chút bình yên trong gia đình này đã đứt, bản thân Phong vì cảm giác có lỗi nên vẫn cắn răng lại để chịu cơn hâm dở của cô vợ. Như một sự hối lỗi, muốn sửa sai và muốn hàn gắn lại cái gia đình này, hắn cố gắng nhẹ nhàng, chu đáo chăm sóc, ân cần mua mọi đồ ăn cô thích, thậm chí đến đêm hắn cũng trải thảm xuống nằm đất vì Phương kêu người mệt, khó chịu ko thích có người nằm cạnh. Lúc này thì cả Hạnh và Liên đều đã quay trở lại nhà trọ nhưng Phong cũng không còn màng đến hai cô, hắn thậm chí còn chủ động lạnh nhạt, né những cuộc nói chuyện với hai người. Phong nỗ lực để hướng bản thân mình trở lại con đường đúng đắn của một người đàn ông, một người chồng biết vì gia đình. Những tưởng rằng những cố gắng đó của Phong sẽ khiến Phương phải suy nghĩ lại và nhìn nhận lại về chồng mình thì đến một ngày…

Hôm đó Phong đi mua mấy thứ đồ điện để sửa sang lại cho mấy phòng trong nhà trọ, về đến cửa nhà thì âm thanh phát ra khiến hắn giật mình

– Ưm…ưm…thế….thế….mạnh thế…..

Hắn vốn dĩ không muốn làm tan nát cái gia đình này, mặc dù nó không còn hạnh phúc hay ấm cúng gì cho cam, nhưng những âm thanh kia làm cơn ghen và giận bùng lên trong đầu, Phong đạp cửa lao vào thì ngớ người ra. Sự việc không phải như hắn tưởng tượng, Phương đang ngồi trên giường quay lưng ra cho Tuấn ngồi ghế bên cạnh xoa bóp vai. Nhìn rõ khuôn mặt đang tức giận của chồng mình mặc dù đây chỉ là sự hiểu nhầm nhưng Phương còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa

– Anh làm cái gì mà đạp cửa thô bạo thế, muốn phá cái nhà này luôn à

– À…không, anh lỡ chân thôi

– Hay anh nghĩ tôi đang làm trò gì hả ? Xin lỗi anh nhé, dù bao lâu nay anh chẳng quan tâm gì đến tôi nhưng tôi không phải loại đàn bà đấy

– Em bình tĩnh đi, anh không nghĩ cái gì cả đâu, đừng có ăn nói như thế trước mặt người ngoài

– Tôi thích thì tôi nói, người ngoài cái gì, không có Tuấn lo cho tôi như người nhà thì có khi giờ này tôi vẫn đang nằm viện chỏng chơ 1 mình rồi

– Thôi chị Phương, chuyện không có gì chị đừng như thế. Anh Phong, chị bảo là đau mỏi vai nên em chỉ xoa bóp một chút thôi, anh đừng nghĩ gì oan cho em nhé

– Uh anh không nghĩ gì cả đâu, thôi anh lên sửa nốt mấy đường điện trên tầng đây

Phong vừa rời đi cũng là lúc Phương tự nắm hai tay Tuấn mà dí xuống ngực mình. Vốn không phải là người vô giáo dục và cũng có ý tứ, Tuấn giật mình thụt tay lại

– Em, em đừng có như thế, đang ở nhà mà

– Đừng đừng cái gì. Anh có yêu em không ? Đây có còn là cái nhà nữa đâu, anh thấy có ai như lão chồng em, bỏ vợ sốt sình sịch 1 mình cả đêm, rồi đến món quà kỷ niệm trước khi cưới cũng làm mất đâu không nhớ không ?

– Anh yêu em nhưng làm như thế này là không đúng đâu.

– Đúng hay sai em mặc kệ

Dứt lời, Phương ôm choàng lấy Tuấn mà hôn, mà lùa lưỡi vào trong miệng cậu trai trẻ. Biết là giờ có nói như thế nào cô cũng không nghe, Tuấn đáp lại bằng nụ hôn nồng nàn. Hai cái lưỡi ẩm ướt quấn vào nhau thèm khát đến khi Phương rời ra, để lộ hai mép Tuấn đã nhoe nhoét nước bọt

– Em nhớ anh lắm ý. Mấy hôm nay gặp, nói chuyện liên tục mà em vẫn nhớ, vẫn thèm.

Vừa nói cô vừa vuốt ve tay xuống đũng quần Tuấn. Phải rồi, cô thèm cái buồi này, cái cảm giác nóng ấm này và cả cảm giác sướng tởn người khi tọng nó vào sâu trong họng hay dập lồn xuống nó. Giờ đây khi chút tình nghĩa còn lại đã gần tan hết vào hư vô, con thú hoang trong cô lại càng lồng lộn kêu gào đòi hỏi.

– Thôi ngoan nào, mấy hôm nữa đi làm lại rồi mình sẽ gặp nhau

– Nhưng mà cứ thích bây giờ cơ, cảm giác ở ngay tại nhà như thế này kích thích lắm

– Dở hơi à, chồng em vừa mới ra ngoài thôi đấy nhé. Thôi anh phải về, hôm nay tái khám lại cái chân, chắc là ngon lành lại cả rồi.

– Ứ, thế bỏ người ta lại thế à.

– Có chồng em chăm rồi mà, thế em không muốn anh khỏe mạnh bình thường à

– Có, muốn chứ, anh cứ đi khám đi, rồi hôm nào em sẽ "khám" sức khỏe của anh đấy nhé

– Chỉ thế là nhanh, thôi anh về đây

Khi Tuấn đứng dậy rời đi cũng là lúc Phong về lại phòng. Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng nữ tính của vợ mình khi tiễn cậu trai trẻ đồng nghiệp mà hắn chết lặng trong lòng, khác hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lùng, những lời nói chua chát mà hắn nhận được suốt cả tuần qua, và xa hơn là mấy năm qua. Sự đối lập trong cách cư xử đó đã dập tắt hết mọi cảm giác có lỗi, mọi hy vọng cố gắng trong đầu Phong, thì ra cô vợ hắn không chăm lo, dịu dàng hay nhẹ nhàng với chồng, mà lại tử tế đến như thế với một thằng trai trẻ khác, vậy thì hắn có "lịch sự" với người khác thì có gì là sai. Chán nản và thất vọng ngập tràn hết trong tâm trí, Phong đi vào phòng với khuôn mặt lạnh tanh rồi thay đồ

– Giờ này anh còn đi đâu ?

– Ở nhà loanh quanh mãi để em tiếp tục xỉa xói anh à ? Anh ra ngoài hít thở không khí

Câu trả lời lạnh tanh của chồng cũng khiến Phương hơi sững lại nhưng hắn mặc kệ, tiếp tục thay đồ rồi đi thẳng ra lấy xe. Khi chiếc Airblade rời khỏi cổng cũng là lúc hắn nhấc điện thoại lên gọi

– Em à, mình gặp nhau nhé

Không rõ đầu dây bên kia là ai và trả lời gì, chỉ thấy một nụ cười nhếch mép tê tái hiện lên trên khuôn mặt Phong, rồi chiếc xe phóng đi nhanh hơn hòa vào trong dòng người tấp nập….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...