Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp

Chương 64



Trong căn phòng đầy khói thuốc lá, sau khi đã đốt gần nửa bao thuốc, Phong nhấc điện thoại lên gọi cho vợ mình một lần nữa

– Tút…tút…..alo

– Em vào viện nào vậy để anh đến, có cần chuẩn bị đồ đạc để nhập viện không ?

– Em đang truyền…anh không phải vào đâu….chiều tối em về….

– Về hay không thì cũng cứ bảo anh là viện nào để anh qua chứ, em ăn gì chưa, còn trưa còn tối n…

– Anh không phải vào….có Tuấn ở đây rồi…thế nhé…tút…tút

Tuấn là ai, trước đến giờ Phong chẳng bao giờ hỏi vợ về những mối quan hệ ở nơi làm việc nên cái tên này là hoàn toàn xa lạ với hắn. Có lẽ là một người bạn hay một đồng nghiệp nào đó ở nhà hàng. Chán ngán và tự thấy có chút lỗi lầm, hắn lặng lẽ dọn dẹp lại cái giường nhàu nhĩ chăn ga. Có lẽ đêm qua Phương sốt cao lắm, mồ hôi thấm đẫm ở cái gối và ga giường, mấy viên thuốc hạ sốt cũng nằm quăng quật quanh đây. Phong thở dài khi số phận đã đẩy hắn vào một tình cảnh quá trớ trêu, không thể cùng lúc mà giúp được cả 2 người phụ nữ trong đời. Giờ này có lẽ Huyền cũng đã nằm nghỉ ở nhà rồi, hắn không muốn nhắn tin hỏi thăm vì muốn nàng có thời gian tĩnh dưỡng, và cũng không muốn gợi thêm về đêm qua. Hắn nằm lăn ra thiếp đi trong đủ mọi suy nghĩ, khi tỉnh dậy đã gần chiều tối, Phong vội vàng tiếp tục dọn dẹp để chuẩn bị đón Phương về.

Trong lúc dọn dẹp, Phong chợt thấy cái hộp có quả trứng rung nằm ở trong đó mà hắn vẫn hay giấu ở gầm giường. Hình ảnh về những buổi giao hoan đầy nhục dục với Liên, Hạnh, Hằng và cả Nga ùa về, nhưng lần này không làm hắn hứng thú mà trái lại làm tâm trạng Phong thêm buồn rười rượi. Hắn quăng luôn cái hộp đó vào bịch rác rồi uể oải xách ra ngoài đi vứt. Có điều gì đó mách bảo hắn phải chỉnh đốn lại mọi việc chứ không thể tiếp tục xoáy sâu vào những nhục dục thể xác, Phong bước từng bước như đi trên mây ra thùng rác, đầu óc hắn lúc này quá ngổn ngang nhiều thứ. Bỗng một giọng nói cất lên và khuôn mặt hiện ra sau đó khiến hắn càng rơi sâu vào hỗn độn

– Dạo này sao anh không liên lạc gì với em

Đó chính là Hằng, người đã khiến hắn ám ảnh suốt thời gian qua vì nỗi đau của cô. Sau hôm đó, mặc dù hình ảnh Hằng chưa bao giờ dứt khỏi suy nghĩ nhưng đó vẫn luôn chỉ là một cuộc tình thoáng qua nên Phong đã cắt mọi liên lạc, không ngờ cô lại đến tìm hắn

– Ơ…Hằng đấy hả….Dạo này anh bận quá….

– Anh không cần giả vờ đâu, em hiểu mà, em chỉ trêu anh một chút thôi nhưng có vẻ tâm trạng anh đang không ổn nhỉ

– Ờ…ờ…anh đang đau đầu quá, vợ anh mới vào viện, em không về quê cùng Hạnh à ?

– Em còn phải lo làm ăn nên không về được. Em qua thăm anh có được không vậy ?

– Uh thì….anh có cấm cản gì đâu. Vào nhà rồi nói chuyện tiếp nhé

Dẫn một người tình một đêm vào căn nhà nơi vợ hắn vừa phải rời đi vào viện cấp cứu, Phong không ngăn được cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng, nhưng cũng không thể cứ đứng ngoài sân mà trò chuyện được. Cũng may là hắn vừa dọn dẹp nên vị khách bất ngờ sẽ không phải chứng kiến quang cảnh bừa bộn lúc nãy, nhưng sự vụng về xuề xòa trong cách dọn nhà của một người đàn ông thì không bao giờ qua mắt được cái nhìn từng trải của Hằng

– Anh đang dọn dẹp đúng không, có cần em phụ không

– À..à….anh dọn qua loa ý mà, em ngồi chơi đi, anh dọn xong rồi

– Hi hi dọn xong rồi mà quên cái này à

Vừa cười trêu chọc Hằng vừa giơ mấy cái bcs lên cho Phong thấy. Bỏ mẹ thật, nãy lôi ra cùng cái sex toy mà thấy tiếc nên để lại, chỉ vứt cái kia đi. Phong hơi đỏ mặt rồi vội vươn tay ra định quơ lấy thì đã bị bàn tay mịn màng kia nắm chặt tay hắn lại

– Với em mà anh còn ngượng nữa à

– Không…ngượng ngùng gì đâu

Đúng lúc này, Hằng nhoài người đến ôm chặt hắn, ánh mắt sắc sảo hút hồn kia nhìn xoáy sâu vào như muốn thôi miên

– Anh có nhớ em như em nhớ anh không ?

– Hằng….thế này không hay đâu, vợ anh sắp về rồi

– Anh trả lời câu hỏi của em đi, còn thì yên tâm em không phá hoại gì cuộc sống của anh đâu

Phong bối rối với ánh mắt và khuôn mặt kiều diễm đang áp sát vào mặt mình. Hằng quá đẹp, vẻ đẹp đó như đang hút lấy và thôi miên khiến hắn đờ đẫn, bất chấp mọi suy nghĩ hay lo lắng đang tung hoành trong đầu hắn. Dù muốn mở miệng để ngưng cuộc nói chuyện bất ngờ và nguy hiểm này lại, nhưng những từ thốt ra lại hoàn toàn không nằm trong toan tính của Phong

– Anh…..có

– Em chỉ cần biết vậy là đủ rồi….chụt

Nụ hôn ngay sau đó như liều thuốc phiện hạng nặng tiêm thẳng vào não Phong khiến hắn quên đi mọi tội lỗi. Phần thân trên của cô ép sát vào ngực Phong, cổ áo hé mở khiến mùi đàn bà của Hằng tỏa ra sộc thẳng vào mũi, cảm giác ngọt ngào từ bờ môi mềm mại và cái lưỡi ướt át cuốn phăng hắn trong cơn lũ.

– Không hiểu sao em luôn nhớ anh dù em hiểu mọi chuyện là như thế nào. Em không ngăn được bản thân đi đến đây để gặp anh, giờ biết anh vẫn có em trong suy nghĩ là đủ rồi.

– Vợ anh sắp về rồi, anh nghĩ là chúng ta nên nói chuyện lúc khác

– Em biết. Dịp khác sẽ gặp lại nhau anh nhé

Phong vội tiễn Hằng ra cửa để dập tắt ngay mọi sự khó xử đang diễn ra, nhưng sự trêu đùa của số phận có lẽ vẫn chưa buông tha hắn. Hai người vừa mở cửa thì cũng là lúc Tuấn đang dìu Phương vào

– Ơ….Phương, em về rồi à ? Ai đây

– Em mới là người cần phải hỏi câu đó đấy. Đây là Tuấn, nhân viên của em. Nhà mình có khách à

– Đây….đây là Hằng, chị của cái Hạnh tầng trên, lần trước em có gặp rồi đấy

– Chào Phương, mình vừa nghe anh Phong kể là bạn bị cấp cứu, bạn thấy….

Hằng chưa kịp kết thúc câu hỏi thì Phương đã lạnh lùng cắt ngang

– Cảm ơn chị, tôi được truyền thuốc nên giờ đã đỡ rồi. Tuấn, em dìu chị vào trong đi, chị muốn nằm nghỉ tiếp, chóng mặt quá

Dù là ai thì cũng sẽ rất lúng túng trong cuộc gặp gỡ này, nữa là một chàng tình nhân trẻ. Tuấn vội vàng dìu Phương vào nhà mà không nói một câu nào. Trong thâm tâm chàng trai trẻ giờ chỉ thấy thương yêu Phương hơn vì cậu vừa chứng kiến phần nào ví dụ cho sự nguội lạnh, hờ hững trong cuộc sống gia đình của cô. Hai người rời đi bỏ lại đằng sau là Phong với khuôn mặt bối rối một cách rõ rệt, hắn có cảm giác như vừa mới ăn vụng thì suýt bị bắt quả tang vậy, mà khốn nỗi cái sự ăn vụng này hoàn toàn không theo ý hắn

– Em thấy là anh cần chăm sóc cho vợ mình nhiều hơn đấy. Lần sau em sẽ tới thăm anh nhé

Câu nói đầy sự mâu thuẫn của Hằng như chọc ngoáy và quấy tung lên mớ bòng bong hỗn độn trong Phong. Hắn tiễn cô đi rồi quay lại để tiếp tục đối mặt với người vợ của mình. Hình ảnh đập vào mắt Phong khi hắn bước vào nhà là Tuấn đang chườm khăn lên trán cho Phương một cách nhẹ nhàng và tình cảm vô cùng. Chút ghen tuông vừa mới nhen nhóm bốc lên đã bị dập tắt hoàn toàn khi Phương cất lời

– Anh dạo này nhiều việc và bạn quá. Nếu không có Tuấn giúp thì không biết giờ này em thế nào rồi

– Ơ….cám ơn Tuấn nhé, may có em chứ không thì rối tung mất, đêm qua anh có việc đột xuất nên không ở nhà cũng không quay về kịp.

– Không có gì đâu anh, chị Phương là cấp trên của em nhưng lo lắng cho nhân viên như người trong nhà nên em cũng coi chị ý là người nhà ý mà

– Còn tốt hơn cả người nhà thật ý….. Câu nói đay nghiến của Phương chêm vào khiến 2 gã đàn ông đều ngập ngừng khó xử

– Thôi, giờ có anh ở đây rồi, em xin phép về. Chị Phương được truyền nên hạ sốt rồi, thuốc em cũng mua và mang về đây, anh cho chị ăn tối rồi uống theo đơn nhé

– Em ở yên đây. Anh Phong đi mua cho em bát phở để ăn tối nhé, em đói quá

– Thế để em đi cho, để anh ở nhà chăm chị

– Chị thích chồng chị đi mua về không được hả ? Em ở yên đây, lát mới được về

Đến lúc này thì sự khó xử trong căn phòng đã lên đỉnh điểm, Phong không nói gì chỉ quay lưng rời đi, thay vì tức giận hay ghen tuông, có điều gì đó trong thâm tâm hắn cảm thấy Phương cư xử như vậy là đáng. Leo lên xe phóng đi, trong thâm tâm Phong bây giờ là một đống rối tơ vò giữa những sự mâu thuẫn, tội lỗi và cả sự kích thích trái ngang còn âm ỉ lại từ dư âm nụ hôn của Hằng. Hắn thở dài thườn thượt rồi tiếp tục kéo ga, dù trước giờ đã không còn mặn mà nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy cuộc sống vợ chồng của mình lại đâm vào ngõ cụt như lúc này….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...