Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
6h sáng, tiếng khóc nức nở ngay bên tai đã đánh thức Phong. Hắn quay sang thấy Huyền đã dậy từ lúc nào, đang nằm dựa đầu vào vai hắn mà khóc. Vội vàng quàng tay ôm lấy nàng, hắn vỗ về an ủi với tâm trạng nặng trĩu
– Có anh ở đây rồi, mọi chuyện đều qua rồi, không sao đâu em
– Hức…hức…em sợ quá anh Phong ơi…hức….
– Anh biết, anh biết. Khổ thân em quá, nhưng mọi chuyện ổn rồi, chưa có gì quá đà xảy ra đâu
– Hức…nhưng em…vẫn sợ lắm..hức..em không ngờ…nó bệnh hoạn như..thế…hức…
– Anh xử lý nó rồi, từ nay trở đi nó không dám quanh quẩn gần em đâu. Em cố gắng bình tĩnh đi, anh biết mà em rất mạnh mẽ
– Hức…may mà anh đến….không thì…hu hu…hu….
Nói đến đó Huyền lại oà khóc làm Phong không biết phải làm sao ngoài ôm nàng vỗ về. Hắn gần như cảm nhận rõ nỗi sợ hãi, đau khổ của nàng đã truyền qua tim hắn khiến một cảm giác nghẹn ngào dâng trào lên tức nghẹn ở cổ họng.
– Cố lên em, có anh ở đây rồi, cố lên
– Hu..hu…hức…hu…hu…..
Giữa không gian đó, tiếng điện thoại làm Phong giật mình. Vợ hắn, Phương đang gọi. Không thể không nghe cuộc gọi này, hắn rời khỏi giường đi vào phòng vệ sinh rồi bắt máy
– Anh về….đưa em đi bệnh viện đi….em sốt cao quá…. không thở được…..
– Em uống thêm mấy viên hạ sốt anh để đầu giường chưa ?
– Em uống…rồi…nhưng vẫn…sốt…người giật…giật….
– Anh phi về ngay đây, em cố gắng chờ chút
– Tút…tút…
Hoàn cảnh tréo ngoe khiến Phong phải vào động viên cho Huyền dậy để về. Cũng may cho hắn là nàng đã bình tĩnh phần nào nên cũng nín khóc, vừa thút thít vừa mặc quần áo lại. Phong dìu nàng xuống từng bậc thang, không quên quàng thêm cho nàng cái khăn len của hắn. Quãng đường từ nhà nghỉ đó về chung cư nơi Huyền ở là không hề gần, Phong dù nóng ruột như lửa đốt nhưng không dám vít ga nhanh quá vì sợ nàng lạnh. Đến chân chung cư, Huyền gọi Trang xuống đón, lúc đó đã là 7h30 sáng.
– Trời, mày làm sao mà mắt đỏ hoe, mặt mũi trắng bệch ra thế này
– Huyền vừa bị shock tâm lý, nhưng may mắn là không ảnh hưởng nặng đến sức khoẻ. Em dìu Huyền lên nhà giúp anh nhé, giờ anh có việc gấp phải đi ngay
– Vâng, anh để em, anh cứ đi đi
Bóng Huyền và Trang vừa khuất sau cửa chung cư cũng là lúc hắn rồ ga như điên phi về nhà. Đã gần 8h, không biết Phương ở nhà ra sao rồi, nếu sốt cao hơi co giật rồi mà để lâu thì càng nặng, nhiều biến chứng. Phong lo lắng một phần vì hết tình nhưng vẫn còn cái nghĩa vợ chồng, và phần khác do sau những chuyện hắn chứng kiến ở Hằng, rồi sự lẻ loi của Nga hay ngay cả tình cảnh không ai giúp đỡ vừa rồi của Huyền cũng làm Phong cảm thấy cần phải có trách nhiệm hơn với người vợ của mình.
Gần 8h rưỡi, chiếc airblade phi qua cổng nhà trọ, Phong vội vã xuống xe lao ngay vào nhà. Trống không không một ai ở đây, trên giường vẫn còn rõ chăn ga xộc xệch và mảng mồ hôi ướt đẫm trên ga giường. Lo lắng và sốt ruột, hắn vội bấm máy gọi thì không có ai nhấc máy. May thay lúc đó có một sinh viên trong nhà trọ đang dắt xe đi ra ngoái đầu vào nói
– Nãy có anh nào chống nạng đến đưa chị Phương đi đâu bằng xe taxi rồi. Hình như chị ý mệt lắm hay sao ý, em thấy bước đi không nổi ông lái xe còn phải bế vào
– Vậy hả, cám ơn em, anh lo quá không biết đâu rồi
– Mà anh đi đâu sao lại để cho vợ ốm đau ở nhà một mình thế
– Anh có việc khẩn cấp vừa mới giải quyết xong, chạy về thì thế này đây
Thì ra người đến giúp Phương lúc đó chính là Tuấn. Sốt cao mà càng chờ càng không thấy chồng mình đâu, Phương chỉ nghĩ đến duy nhất chàng trai trẻ của mình để cầu cứu, và đương nhiên dù chân vẫn phải cần nạng hỗ trợ nhưng Tuấn đã phi ngay đến để đưa cô vào bệnh viện cấp cứu. Dù biết vợ mình đã vào viện để cấp cứu nhưng Phong lúc này đã ngồi thụp xuống giường, thẫn thờ đốt điếu thuốc. Những mâu thuẫn đang đánh nhau loạn xạ trong lòng hắn, và sâu thẳm trong tim, Phong biết mình vừa phá vỡ một điều gì đó rất quan trọng, khói thuốc xộc lên khiến mắt hắn cay xè….
