Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Phương rảo bước từ bãi đỗ xe vào nhà hàng, giờ mới 6h sáng nên nhân viên ca sáng sẽ đến ăn sáng sớm để chuẩn bị phục vụ vào 7h. Giấc mơ đêm qua như liều thuốc bổ khiến hnay Phương cảm thấy mình trẻ lại như thời 20 tuổi. Cô mỉm cười khi nghĩ đến nụ hôn táo bạo của cậu sinh viên rồi trở lại với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc của 1 người quản lý khi mở cửa bước vào.
Nhà hàng nơi Phương làm việc là một nhà hàng hạng sang, phục vụ chủ yếu khách du lịch từ mấy khách sạn xung quanh. Chủ nhà hàng này là bạn thân của gia đình Phương, vì vậy nên dù 4 năm đại học tuy chỉ có ăn chơi, thác loạn nhưng cô không khó khăn gì để có một vị trí như hiện tại. Hàng ngày công việc hầu như đều đã có nề nếp từ trước khi cô đến nên Phương ko gặp khó khăn hay phải vất vả gì, duy chỉ có vấn đề duy nhất là giờ giấc sớm đến khuya về nhiều lúc khiến cô mệt mỏi. Nhưng không có cái gì tốt quá hay xấu quá, việc hầu như cả ngày ở nhà hàng giúp Phương tránh phải chạm mặt Phong, tránh phải đối diện với cuộc hôn nhân đóng băng. Công việc của 1 quản lý khiến Phương phải tiếp xúc với không ít người đàn ông có điều kiện, có cả vẻ bề ngoài nhưng cú sốc khi biết mình vô sinh đã khiến cô hầu như lãnh cảm với người khác giới. Chính nụ hôn của cậu sinh viên thực tập đã nhóm lại ngọn lửa trong Phương, khiến sức sống trong cô sinh sôi trở lại.
– Chị Phương hôm nay đẹp quá
Đây là lời khen chung của mấy đứa nhân viên dành cho cô. Cũng phải thôi, vốn dĩ Phương có một cơ thể gợi cảm, chiều cao 1m65 kết hợp với 3 vòng 84 65 90 khiến cô luôn nổi bật dù với bộ đồ nào. Chỉ có điều hôm nay với tâm trạng phơi phới, Phương đã trang điểm tươi tắn hơn mọi khi nên dù cô vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc vẫn không che được nét quyến rũ.
– Em chào chị. Sáng nay em đã kiểm lại số lượng nguyên liệu và đồ uống trong kho như chị dặn rồi.
Đây chính là điều cô đang mong chờ, dù phấn khởi nhưng Phương vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng quay ra phía giọng nói. Đó là Tuấn, cậu sinh viên thực tập đã dám liều lĩnh hôn cô hôm trước. Tuấn học năm cuối của 1 trường Đại học quốc tế danh tiếng của Hà nội, dáng người cao ráo, rắn rỏi. Bình thường Phương không để ý gì đến cậu ta, nhưng kể từ sau nụ hôn bất ngờ và giấc mơ đêm trước, cô mới nhận ra Tuấn có nhiều điểm giống Khánh. Tuấn cũng có dáng vẻ và cách cư xử rất lịch thiệp của con trai đất Hà Thành, nhưng giống nhất là ánh mắt đầy tự tin và thu hút.
– Uh vậy có đồ nào bị thiếu số lượng cho thực đơn ngày hôm nay không ?
– Em đã dựa theo danh sách do bếp trưởng và barman để kiểm, số lượng đều đủ theo kế hoạch.
– Tốt lắm, vậy em đi ăn sáng đi rồi chuẩn bị đón khách. 7h có đoàn 30 khách Pháp đến ăn sáng đấy. Nhớ cẩn thận, đừng "tự tin" quá, không là sẽ có lúc bị hớ, lỡ hết việc.
Phương dặn dò không quên nhắc khéo cậu trai trẻ về sự việc hôm trước, rồi cô đi kiểm tra các bộ phận. Trước khi quay đi, cái nháy mắt khi không ai để ý của Tuấn khiến Phương khẽ mỉm cười. Cả ngày làm việc hôm đó, Phương luôn khéo léo dùng công việc làm cái cớ để có thêm thời gian quan sát Tuấn, lúc thì hướng dẫn chuẩn bị bàn, khi thì chỉ bảo về các loại rượu… Tuấn khiến cô bất ngờ với hiểu biết khá rộng về các loại rượu Pháp, Tây Ban Nha, cũng như sự nhanh nhạy khi tiếp thu. Hơn tất cả, điều khiến Phương ấn tượng nhất là đôi mắt ma mị luôn nhìn xoáy thẳng vào mắt cô mỗi khi nói chuyện. Phương bỗng cảm thấy e thẹn trước ánh mắt đó, một cảm giác mà đã 6 – 7 năm nay cô không có.
Giờ nghỉ ca chiều trước khi đón khách tối, Phương ngồi trên phòng quản lý mà đầu óc chỉ quẩn quanh với ánh mắt Tuấn. Cô chợt nhớ đến Khánh và cuộc làm tình đặc biệt đêm đó. 2 người thật giống nhau đến kì lạ, không biết về chuyện đó cũng có giống nhau không. Nghĩ đến đấy làm Phương nóng bừng người, cô khóa cửa phòng rồi tiến về phía gương. Ngắm nhìn khuôn mặt hồng hào của chính mình qua gương, mong muốn cháy lên những phút giây giống như hồi xuân thì khiến mặt Phương càng quyến rũ hơn.
– Nhưng dù gì mình cũng đã có gia đình rồi, đây lại là nơi làm việc, không thể để mọi chuyện tiến xa hơn nữa được…
Chút lý trí lên tiếng mách bảo trong Phương, như đang đấu tranh làm dịu đi cơn cảm nắng đang len lỏi trong cô. Nhưng khốn nỗi ngọn lửa lâu năm bỗng dưng bùng cháy thì rất khó dập tắt, những hình ảnh về buồi Khánh, những dòng tinh đặc quánh, dòng nước tuôn ra trong cơn cực khoái… khiến tiếng nói của lý trí trở nên nhỏ dần, nhỏ dần…
