Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Ting ting….
Tiếng tin nhắn từ điện thoại làm Phong giật mình, đang làm báo cáo cuối năm nên hắn rất ghét bị quấy rầy, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn từ Huyền thì mọi chuyện khác đều là vô nghĩa.
– Anh Phong đang làm gì đấy ?
– Anh không làm gì cả, đang nghĩ về em đấy, lâu rồi không biết em thế nào
– Hi hi em dạo này vui lắm, học được nhiều điều hay lắm, còn đi làm từ thiện nữa cơ
– Ủ ôi thế á, anh cũng vui lây đây này, em giỏi ghê đó
– Hi hi giỏi gì đâu anh. Chiều nay em đi làm văn nghệ ở 1 xóm trẻ em mồ côi, chỗ đó hình như gần xóm trọ nhà mình hay sao ý anh
– Ơ vậy á, nhắn cho anh cái địa chỉ, anh thu xếp được công việc là sẽ qua xem vỗ tay ủng hộ nhiệt tình luôn
Vài dòng tin nhắn cũng cuộc hẹn bất ngờ của Huyền làm rực sáng cả ngày của Phong. Hắn ngồi viết báo cáo mà đầu óc như ở trên mây. Nụ cười thiên thần ấy, đôi mắt ấy, dáng hình ấy…sắp được gặp cô gái trong mơ của mình khiến hiệu suất làm việc của hắn gần như bằng không. Gạt luôn báo cáo qua một bên, Phong lượn một vòng quanh khu nhà trọ để đảm bảo mọi thứ đâu vẫn vào đấy để buổi tối sẽ không có gì ngăn hắn ra ngoài.
Nhưng người tính luôn không được như trời, chiều hôm đó Phương do cảm nặng đã phải xin về sớm, mặc dù bản thân cô cũng chẳng muốn tẹo nào. Vậy là cô vợ nằm sốt hừ hừ trên giường đã phá tan mọi dự định của Phong khiến trong lòng hắn như có lửa đốt. Hết tình thì dù sao vẫn còn chút nghĩa, Phong vẫn mua thuốc, nấu cháo, động viên Phương ăn rồi uống đầy đủ. Trời đã tối, bản tin thời sự cũng đã hết được một lúc, địa chỉ cũng đã có nhưng không đi được, hắn cũng không muốn phải nhắn tin từ chối Huyền nên đi ra đi vào phòng như gã hâm
– Anh làm gì mà đi lại chóng hết cả mặt vậy
– À không có gì đâu, đang đau đầu vì mấy báo cáo cuối năm thôi
– Báo cáo thì phải ngồi làm chứ đi lại giải quyết được gì, em nằm nghỉ mà nhìn anh đi lại thế cũng không nghỉ nổi
– Uh uh để anh ra ngoài hút điếu thuốc, em cứ nghỉ đi
Bỏ Phương nằm làu bàu trên giường, Phong ra thẳng góc trong cùng chỗ để xe rồi nhấc máy gọi cho Huyền. Dù không đi được nhưng hắn cũng muốn phải nghe được giọng nói của nàng trong chốc lát cho thỏa nỗi nhớ.
– Alo Huyền à, em biểu diễn chưa
– Tụi em diễn xong rồi, các bé thích lắm, hò hét quá trời. Sao anh không đến vậy ?
– Xin lỗi em nhé, anh có việc đột xuất ở nhà nên không đi được, anh đang tiếc đứt ruột đây. Em đang làm gì đấy
– Em đang về nhà nghỉ để tắm rửa nghỉ ngơi chút, lát còn đốt lửa trại với các bé ý. Ơ…anh giữ máy đợi tí, bạn em gọi cửa
– …….
– Á, anh làm cái gì thế ? Buông em ra….rầm…tút…tút…tút….
Tiếng la thất thanh của Huyền và sau đó là tràng tút tút kéo dài khiến Phong như phát điên. Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Rõ ràng là bạn qua gọi cửa mà sao lại thế ? Hay là ăn cướp ? Hay là….hàng tá câu hỏi quẩn quanh trong đầu khiến hắn không tài nào yên. Phong lục lại địa chỉ mà Huyền nhắn tin rồi vào phòng thay nhanh quần áo
– Anh đi đâu đấy
– Bạn anh có việc gấp cần anh giúp, em cứ nằm nghỉ đi
– Nhưng mà em đang s…
Mặc kệ Phương còn chưa nói hết câu, Phong bỏ ra khỏi phòng. Trước khi leo lên xe, hắn không quên vớ lấy cái gậy gỗ bình thường vẫn cất trong nhà xe đề phòng trộm, cho vào balo rồi phi đi. Từ nhà trọ đến địa chỉ đó mất khoảng 15p đi xe máy, chưa kể còn phải tìm được cái nhà nghỉ nữa, hy vọng sẽ đến kịp, vừa vội vã vít ga Phong vừa lo nghĩ…
