Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Khi Phương lên taxi rời khỏi bệnh viện cũng là lúc trời đổ cơn mưa tầm tã mang theo cái lạnh ùa về. Lúc này Phong đang loanh quanh trong phòng của hắn với điếu thuốc. Bình thường nếu có dịp cô vợ đi công tác 2 ngày liền như thế này thì chắc chắn từ sáng đến giờ hắn đã chén em Liên, em Hạnh hay em Nga ít nhất là một lần rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay Phong lại không có cái "nhã hứng" đó. Có lẽ khi con người ta no đủ cái gì đó quá thì sẽ không cảm thấy thèm, hắn cũng không phải ngoại lệ. Giờ điều khiến Phong thèm là một căn nhà ấm cúng nơi có bàn tay đảm đang của người phụ nữ chăm sóc, là những cái ôm nhẹ nhàng, là sự nũng nịu đáng yêu, những thứ mà đã lâu rồi Phương không mang về cho nơi này. Phải rồi, người con gái gần đây đã đem những cảm xúc đó đến cho hắn là Huyền, Phong vớ lấy cái điện thoại định nhắn tin hỏi han nàng thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên trong tiếng mưa lộp độp.
– Cộc..cộc….
– Ai đấy ?
– Em Nga đây, anh có rảnh không ?
Đúng là giọng của Nga rồi nhưng sao có vẻ đang nấc nghẹn, Phong ra mở cửa và nhanh chóng hiểu lý do. Trên khuôn mặt xinh xắn kia có vết hằn tím tím ở gần thái dương
– Trời, em có sao không ? Bị ngã ở đâu hả ?
Nga trả lời với giọng rưng rưng nghẹn ngào
– Hức…Bố em đánh em..hức.. hồi chiều…
– Cái lão này thật không thể chấp nhận được. Vào đây anh bôi ít mật gấu cho
– Hức…không…hức…giờ em muốn…đi lượn…
– Trời mưa lạnh như thế này đi lượn gì, vào đây anh xem đã
– Hức…anh không đi…hức…thì em đi..hức…một mình…
Để một người đang trong trạng thái tinh thần không ổn định như vậy mà phóng xe máy đi trong trời mưa quả không phải là một ý kiến hay, Phong đành nhận lời cô rồi vớ lấy cái áo mưa đôi. Chiếc xe máy nhanh chóng đưa hai người hòa vào không khí lạnh của Hà Nội. Mưa, gió lạnh tạt vào mặt nhưng hắn có thể cảm nhận rõ sự nóng ấm do nước mắt của Nga thấm qua lưng áo ở phía sau, và cả tiếng khóc nấc của cô bé. Phong cảm thấy thương cho Nga khi phải chịu đựng sự bạo hành cả về tinh thần lẫn thể xác của người cha, đồng nghiệp của hắn. Tay cô đã vòng qua ôm hắn từ khi nào không rõ, nhưng những rung động sau mỗi tiếng nấc nghẹn ngào truyền qua vòng tay nhỏ bé kia cũng đủ khiến Phong cảm nhận rõ hơn nỗi buồn chan chứa đó.
Chuyến đi dạo phố đặc biệt kết thúc ở nơi bắt đầu khi Nga đã bình tĩnh hơn dù mắt vẫn đỏ hoe. Khóa xe kỹ càng, Phong dìu cô bé lên phòng và bất chợt gặp Liên
– Anh Phong. Ơ Nga, sao thế em, có chuyện gì vậy ?
Hắn ra hiệu cho Liên ngừng hỏi và cùng hắn đưa Nga về phòng. Căn phòng trọ nhỏ bé bình thường rất ngăn nắp nhưng hôm nay bừa bãi như một chiến trường, có lẽ bao bực tức ấm ức Nga đã trút cả vào quanh đây. Khi đã dìu cô bé nằm lên giường và đắp chăn, Phong mới ngồi xuống bên cạnh rồi kể sơ qua cho Liên những gì vừa xảy ra và cả những chuyện trước kia, về ông bố gia trưởng bạo hành…
– Trời ơi khổ thân con bé quá vậy, là em thì em bỏ nhà đi lâu rồi
– Haizzzz anh cũng đâu ngờ lão bạn đồng nghiệp lại đến cái mức đó đâu
Hai người đang trò chuyện bỗng Nga ngồi dậy rồi vớ lấy cái hộp sắt nhỏ ở gần giường. Cô bé mở ra, bên trong là 4 điếu cần được quấn sẵn nằm chỏng chơ, rồi bật lửa châm ngay một điếu và bật nhạc từ chiếc điện thoại di động
– Thôi em, đừng hút nữa, không tốt đâu
– Nga, nghe lời chị đi, đừng dính vào mấy cái này
Mặc kệ lời khuyên của 2 anh chị, Nga vẫn rít từng hơi sâu rồi nhả từng đám khói đặc lên trần nhà.
Bỏ lại sau lưng , tôi chẳng quan tâm
Có bao ánh mắt đang nhìn mình,
Nó là chính nó , mặc kệ ai ngó
Tiếng chê bai cũng như tầm thường
Chẳng mấy chốc cả căn phòng đã nồng nặc mùi cỏ. Biết là không thể khuyên can được gì, bất ngờ, Liên cũng vớ lấy một điếu trong hộp rồi châm, như một hành động thể hiện sự đồng cảm với cô bé. Phong vốn dĩ không thích mùi cỏ, giờ tới hai người cùng hút trong căn phòng nhỏ không mở cửa sổ khiến hắn cảm thấy khó chịu
– Thôi Liên ở lại với em nó nhé, anh về phòng làm nốt mấy việc
– Giờ anh mà rời khỏi căn phòng này, mai em có mệnh hệ gì là lỗi của anh
Câu nói và ánh mắt lạnh lùng của Nga làm hắn hơi khựng lại, quả là tiến thoái lưỡn nan, phiền hà không biết từ đâu mà cứ ập vào đầu….
