Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Chiều tối hôm đó Phương rời khách sạn hướng thẳng đến bệnh viện Việt Pháp, không quên mua theo một túi đồ, để thăm Tuấn. Dù sao đi nữa, cô cũng lo lắng cho chàng nhân tình của mình, và viễn cảnh ít nhất 2 tuần tới không thể gặp được cậu khiến lòng cô trĩu nặng. Rời khỏi taxi sau gần tiếng đồng hồ tắc đường, Phương rảo bước theo bản đồ tới phòng Tuấn, tâm trạng tuy bớt lo lắng nhưng vẫn háo hức chỉ mong thấy cậu ta cho thật nhanh để yên lòng, bỗng một giọng nói gọi giật lại từ phía sau
– Ơ kìa Phương, em đi đâu đấy
Cuộc đời có những điều trùng hợp kỳ lạ mà người ta thường gọi là duyên, Phương quay lại xem ai gọi thì nhận ra đó là Khánh đang ngồi ở căng-tin gần đó. Sau "cuộc gặp" vội vã trong wc nhà hàng lần trước, những tưởng duyên số giữa hai người đã dứt nhưng dường như định mệnh vẫn chưa buông tha cho cả hai.
– Ơ, anh Khánh, em vào thăm bạn em, còn anh ?
– Con anh ốm nên vợ chồng anh đưa cháu vào đây, cháu nó đang ngủ nên anh tranh thủ ra uống cốc nước. Em dạo này khỏe chứ ? Bạn em có sao ko ?
– Cám ơn anh, em vẫn ổn. Ban em bị gãy ống đồng phải bó bột, đang nằm phục hồi.
Cuộc hàn huyên không diễn ra được bao lâu bởi tin nhắn của Tuấn hỏi cô tới chưa đã giục giã Phương rời khỏi căng-tin. Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô ghé vào tai Khánh nói thì thầm điều gì đó rồi rời đi, chỉ thấy Khánh nở nụ cười tự tin ma mị khi trước rồi cũng đứng dậy.
Bước vào phòng VIP, Phương thấy Tuấn đang phải nằm yên, 1 chân đã bị bó bột trắng tinh tới đầu gối treo lủng lẳng nhìn thật tội. Đây là phòng VIP của bệnh viện nên có một mình Tuấn một phòng, cạnh giường có rèm kéo rồi kế đến là bàn và ghế sofa nhỏ cho người nhà đến thăm nom. Tiến tới cạnh giường, Phương lườm yêu chàng nhân tình một cái rồi hỏi giọng giận dỗi
– Anh khéo chọn ngày để gãy chân nhỉ. Không muốn đi với người ta thì thôi chứ sao phải vào đây trốn hả ?
– Hì hì anh muốn đi lắm ý chứ, nhưng đen quá thôi chứ anh còn nợ phải trả mà
– Giỏi nhỉ, gãy chân nằm một xó mà vẫn nhớ nợ cơ à. Anh ăn uống gì chưa ? Sao không có ai ở lại trực à ?
– Bố mẹ anh về lúc nãy rồi, anh cũng ăn rồi, thanh niên trai tráng gãy chân một tẹo mà phiền người có tuổi trực gì. Bác sĩ nói chỉ phải nằm 3 ngày thôi rồi về nhà tĩnh dưỡng. Tẹo nữa sẽ phải uống tí thuốc giảm đau rồi ngủ 1 mạch thôi ý mà.
Vừa hỏi han, Phương vừa lấy khăn lau mặt cho Tuấn như một người vợ đảm đang chăm sóc cho chồng vậy. Khuôn mặt của chàng thanh niên cùng nụ cười khiến cô nhớ tới cuộc gặp bất ngờ vừa mới nãy với Khánh, hai người này thật giống nhau khi họ đều như thỏi nam châm hút cô lại gần không thể cưỡng lại. Nhìn ngắm một lát, Phương cúi xuống hôn khuôn mặt điển trai kia như một món quà làm dịu cơn đau ở chân. Lưỡi họ nhanh chóng quấn lấy nhau trong hơi thở hổn hển dần. Nhớ tới túi sữa, Phương rời ra hút một ngụm sữa rồi truyền cho Tuấn qua miệng. Nụ hôn bây giờ còn ngọt ngào thơm tho gấp bội, nhưng chút đó chưa thấm tháp gì với "cơn đói" của cả hai. Tay cậu đã với xuống vuốt ve khe đùi ấm áp của cô dù có hơi khó khăn do chân bị cố định giơ cao lên. Phương nhẹ nhàng tiến lên gần đầu giường hơn để cái tay kia tiện hoạt động hơn, nụ hôn thèm khát và ngọt ngào mùi sữa, những cái vuốt ve đã kích thích lại con thú hồi sáng chưa được thỏa mãn khi chỉ có 1 mình ở khách sạn. Bỗng cô rời ra, chân hơi dạng cho ngón tay Tuấn tiến được vào sâu hơn còn ở trên thì hơi xoay người lại kéo tấm rèm che vào. Tuấn hơi ngại ngùng do tình cảnh hiện tại khiến cậu không chủ động làm được gì, nếu cố quá là cơn đau kéo đến vì dù gì thì cũng mới gãy hồi sáng nhưng Phương chỉ nhìn cậu với ánh mắt ướt đẫm rồi thì thầm
– Để em
Dứt lời, cô kéo cao cái áo bệnh nhân lên rồi vuốt ve, hít hà mùi hương của cơ thể trai tráng khỏe mạnh kia. Phương tiếp tục hút một ngụm nhỏ sữa rồi nhè từng chút một khắp người Tuấn, sau đó cô từ từ dùng lưỡi liếm hết không còn giọt nào. Có cảm giác như cô đang lau cơ thể cho cậu vậy, Tuấn chỉ biết lim dim ngắm nhìn thưởng thức khuôn mặt kiều diễm đang lè cái lưỡi nóng ấm liếm liếm lên ti cậu, bụng cậu, sườn… Những kích thích mạnh mẽ đó khiến đũng quần cậu nhanh chóng đội lên một cục bất chấp một bên chân đang giơ lên khiến cái cục u chéo sang một bên. Tay vuốt ve cái cục u đấy, Phương nguýt một cái
– May mà chân này không gãy anh nhỉ
Miệng nói tay cô nhẹ nhàng kéo tụt cái quần xuống, chỉ để treo lủng lẳng ở bên chân bó bột. Cái buồi dài, hồng hào, cong veo đang vươn chéo lên ngạo nghễ như một lời chào trịnh trọng tới Phương. Không cần chờ đợi lâu, cô vồ lấy nó như con hổ vồ mồi. Mùi đàn ông sộc thẳng vào mũi khiến cô mê đi, giống như cá mập khi ngửi thấy mùi máu, Phương mút, liếm, xoắn xuýt lấy con mồi mặc kệ Tuấn ú ớ rên rỉ vì sướng
– Hự…ưm….ôi….nhẹ thôi em….anh chịu không nổi….ư….
Mặc kệ sự van xin của chàng trai, Phương liếm mạnh hơn, tay sục nhanh hơn như trừng phạt cậu vì tội dám làm lỡ dở 2 ngày nghỉ của hai người. Dưới cơn "say máu" của Phương, buồi Tuấn cứng ngắc giật giật và nhanh chóng rỉ ra chút nước nhờn nhưng cũng bị liếm sạch không chừa chút nào. Nhìn vẻ mặt cố gắng chịu đựng kìm hãm của chàng thanh niên, cô càng hứng thú kích thích hơn, đũng quần lót này giờ được kích thích nay đã ẩm ướt nhớp nháp. Biết rằng đã đến lúc "chốt hạ", Phương kê cái gối xuống mông rồi vòng ra đuôi giường. Tình cảnh của Tuấn giờ không biết nên nói là sướng hay khổ, một chân thì bị bó bột giơ cao lên, quần thì bị tụt ra treo lủng lẳng, mông bị kê gối nên người ưỡn ra nhưng hơn tất cả là wc đang bị lưỡi Phương sục sạo liếm láp, buồi thì bị bàn tay nõn nà sục không ngừng. Nếu chỉ có vậy thì là cực kỳ sướng, nhưng với cái chân mới gãy đang còn đau thì Tuấn còn không dám đung đưa hay co chân nhiều, nay sướng đến rùng mình uốn éo cũng không xong thành ra lại thành vừa sướng vừa khổ. Tuy nói vậy nhưng cơn sướng đang kéo đến theo từng nhịp sục buồi, từng nhịp liếm của chị quản lý khiến chẳng mấy chốc Tuấn ưỡn cong mình
– Ư…ư…..anh..raaaaaa
Cái lưỡi ướt át của Phương đang sục sạo ở dưới nhanh chóng liếm dọc một đường theo thân buồi lên rồi đôi môi xinh tươi ngoạm lấy phần đầu khấc đang giật giật. Phụt..phụt…. từng bụm tinh đặc nóng hổi bắn lên vòm họng, lên lưỡi. Đây rồi, đây chính thứ gia vị mà lúc sáng Phương thèm thuồng, cô khua lưỡi trong miệng để tận hưởng vị tanh tanh béo béo đầy quyến rũ đó rồi nuốt hết sạch. Cũng vừa lúc sắp đến giờ y tá mang thuốc đến, Phương liếm láp mấy phát cuối đầy tiếc nuối rồi mau chóng mặc lại quần, chỉnh lại giường bệnh cho Tuấn. Khi cậu uống xong viên thuốc giảm đau để chuẩn bị ngủ cũng là lúc hai người tạm biệt nhau, Phương rảo bước ra về với phần đáy quần lót nhớt nhớt nóng nóng…
