Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Hơn hai tuần qua trong khi Phong được đắm mình trong men say xen lẫn cả ám ảnh về tình dục thì ngược lại vợ hắn, Phương lại quay cuồng trong công việc. Trong cái rủi thì có cái may nhưng trong cái may cũng có nhiều cái thật khổ, sau cuộc "thương lượng" thành công với lão Thái, doanh thu của nhà hàng tăng vọt, khách đến nhiều gấp đôi mọi khi khiến Phương gần như không còn thời gian để thở. Món quà đầy "ý nghĩa" của Tuấn cũng chưa một lần được sử dụng, lời hứa của cô cũng chưa có dịp được thực hiện khiến cả hai luôn luôn âm ỉ ngọn lửa mong muốn cho đến thời điểm đó. Một chàng trai mới đôi mươi, một người phụ nữ mới được thắp lại lửa tình hừng hực mà suốt 2 tuần chỉ có thể hôn vụng trộm được 2 lần thì hỏi làm sao họ có thể chịu nổi.
Hôm nay Bắc, ông chủ nhà hàng quyết định tổ chức 1 bữa liên hoan nội bộ để chúc mừng việc làm ăn kinh doanh đang phất lên như diều. Dù mệt mỏi nhưng một buổi tối như này là điều cần thiết cho Phương, cô chọn bộ đồ dự tiệc ưng ý nhất của mình, một sự kết hợp đầy tinh tế giữa nét sang trọng pha lẫn sự quyến rũ khiến không một ai không trầm trồ với vẻ đẹp đó.
{"lightbox_close": "Close","lightbox_next": "Next","lightbox_previous": "Previous","lightbox_error": "The requested content cannot be loaded. Please try again later.","lightbox_start_slideshow": "Start slideshow","lightbox_stop_slideshow": "Stop slideshow","lightbox_full_screen": "Full screen","lightbox_thumbnails": "Thumbnails","lightbox_download": "Download","lightbox_share": "Share","lightbox_zoom": "Zoom","lightbox_new_window": "New window","lightbox_toggle_sidebar": "Toggle sidebar"}
[img=297ab99ca4a11d2149907617b3afb373a1cc1.jpg]– Trời ơi chị Phương đẹp quá
– Hoa hậu của nhà hàng mình là đây
……..
Tất nhiên trong muôn vàn lời khen đó, Phương chỉ để ý duy nhất ý kiến của Tuấn mà thôi
– Tối nay chị là ngôi sao rực rỡ hút mọi sự chú ý đấy
– Cảm ơn em, cũng lâu rồi mới có dịp để mọi người cùng vui vẻ như thế này nên chị muốn diện một chút
– Vậy bao giờ mới là dịp để chị được "vui vẻ" riêng vậy ? Em không thích "nợ nần" ai lâu đâu
Tuấn ghé vào tai Phương nói nhỏ khiến cô ửng hồng khuôn mặt, phải rồi, còn lời hẹn chưa được thực hiện, còn món nợ hôm trước cô đã ghi sổ lại với Tuấn. Giữa nhà hàng đông người toàn đồng nghiệp, lời nhắc nhở khẽ khàng của cậu khiến cô háo hức lạ kỳ. Đúng lúc đó, ông chủ nhà hàng tiến lại xen vào cuộc nói chuyện nho nhỏ của 2 người
– Chà chà cô quản lý tài giỏi của tôi đây rồi, nào chú mời cháu một ly, chúc mừng cho sự thành công này của chúng ta
– Dạ cháu cám ơn chú, cũng đều nhờ uy tín của chú Bắc nữa nên mới được như thế này đấy ạ
– Bậy nào, khiêm tốn với chú làm gì. Chú Thái kể hết với chú rồi, chú ý khen cháu hết lời đấy, nào là năng động, nào là cần mẫn hết mình vì công việc, không ngại khó khăn
Nhớ lại "hai thanh bảo kiếm" đút vào hai lỗ của mình, Phương nghĩ thầm trong bụng quả đúng là không ngại khó khăn thật, cái thì to có bi, cái thì dài mà vẫn vào được, lại còn sướng đến ngất ngây ra như thế còn gì nữa. Kể ra giá có lúc nào được tiếp tục đọ sức với hai lão ý thì cũng không phải ý tưởng tồi. Cô cũng tin tưởng là lão Thái không kể "cụ thể" sự chăm chỉ của mình cho chú Bắc nên càng tươi cười đón nhận những lời khen của ông chủ nhà hàng.
– Dạ, đúng là "kinh nghiệm" của chú Thái đã giúp cháu rất nhiều đấy chú ạ. Hơi tiếc là hôm nay chú ý không đến được
– Ông ý ẩn dật lắm, lúc này lúc nọ nên chẳng biết đâu mà lần đâu. À chú có một phần thưởng đặc biệt dành cho cháu đây
– Ôi vui thế, chú tặng cháu quà gì đấy ?
– Chú biết suốt thời gian qua cháu đã hao tâm tốn sức rất nhiều vì công việc, do đó 2 ngày tới hãy nghỉ ngơi đi chơi đi, chú đặt cho cháu và chồng một phòng ở Nha Trang rồi đấy
– Ôi chú Bắc tâm lý nhất quả đất, cháu cám ơn chú nhiều lắm
– À quên, chú cũng cho cậu thực tập sinh và cái My nghỉ ngơi 2 hôm tới luôn, 2 đứa nó cũng quay như chong chóng cùng cháu còn gì
– Vâng, vâng đúng là thế, không có 2 đứa nó thì cháu cũng không biết phải làm như thế nào đâu, cháu cám ơn chú. Để cháu báo luôn với 2 đứa về món quà bất ngờ này
Ông trời có lẽ cũng muốn công bằng với Phương nên ban tặng cho cô món quà này vì bình thường lão Bắc luôn bóc lột thời gian làm của nhân viên đến tối đa. Cô không giấu được vẻ rạng rỡ đi báo cho 2 người kia, mà thực ra chủ yếu là muốn nói với Tuấn rằng thời điểm "trả nợ" đã đến. Tìm quanh phòng ăn không thấy bóng dáng tình nhân, cô rảo bước lên lầu để tìm tiếp. Đang đi dọc hành lang không người bỗng một cánh tay kéo cô vào góc tối và ngay sau đó kèm theo một nụ hôn nồng nàn vội vã. Phương không cần mở mắt cũng biết mùi vị đó là ai nên cô nhiệt tình đáp trả lại bằng cách nút lấy cái lưỡi tham lam đang lùa trong miệng mình.
– Chụt…anh nhớ em…quá…chụt
– …Từ…từ….chụt chụt…em có tin vui cực….
Lưỡi Tuấn đã rời ra nhưng tay cậu đã chui ngay vào phần xẻ dọc của váy mà vuốt ve phần đùi non nóng bừng của cô
– Tin gì vậy em ? Có nóng hổi như chỗ dưới này không ?
– Quỷ sứ, nhanh lắm cơ. 2 ngày tới lão Bắc cho chúng mình được nghỉ ngơi đấy cưng
– Tuyệt vời, vậy là đến lúc em thực hiện lời hứa rồi
– Anh cứ chuẩn bị mà trả nợ nhé, không trả đủ 500% lãi xuất như hôm trước nói thì á, đừng có mà nhìn người ta nữa nhé
– Em đừng lo, anh chỉ lo là phải mang gel cho em thôi
– Tự tin thấy gớm chưa kìa, cẩn thận sặc nước ý chứ ở đó mà bôi gel hi hi
Nụ hôn thèm khát tiếp tục được trao nhau rồi họ nhanh chóng chỉnh lại trang phục mà trở lại dưới lầu, tâm trạng mỗi người tuy hai mà một, đều đang nghĩ đến những điều mình sẽ làm vào ngày mai…..
