Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp

Chương 24



– Đâu, đường nước bị làm sao ?

Phong vội vã mở cửa phòng bước vào nhưng đáp lại chỉ là nụ cười tinh quái của Liên, còn căn phòng vẫn khô nguyên, không có dấu hiệu gì hỏng hóc. Hắn chợt thấy khó chịu thực sự khi bị ngắt quãng giây phút sung sướng bởi vì trò đùa của cô.

– Sao em kêu là vòi nước hỏng phun khắp nơi ? Anh đang viết báo cáo mà phải bỏ dở việc chạy lên, lần sau đừng có đùa kiểu này

Liên không trả lời gì, cô tiến lại gần rồi bất ngờ thọc nguyên bàn tay vào trong quần Phong mà nắm lấy cái buồi còn hơi cương cương của hắn. Giật mình vì hành động này, lại do vừa xuất tinh nên phần đầu khấc rất nhạy cảm bị Liên tóm lấy khiến Phong thốn hơi khom người lại như phản xạ tự nhiên. Hắn chưa kịp mở mồm thì bàn tay Liên đã vuốt dọc thân buồi rồi xoa xoa thêm quanh đầu khấc, hành động này khiến hắn càng thốn chỉ biết nhăn mặt lại.

– Không phải cái "vòi nước" này vừa "phun" lung tung sao ? Vẫn còn ướt đây này.

Quả thật là buồi hắn vẫn nhớp nháp do chưa kịp lau rửa gì đã đi qua, nãy giờ tay Liên xoa vuốt nên chỗ tinh trùng pha nước nhờn nhớp nháp đó cũng dính đầy sang tay cô.

– Em….em nói linh tinh cái gì….đấy ? Phong lắp bắp hỏi lại

– Anh đừng có giấu em nhé, em thấy hết rồi. Ghê thật, dám đè con nhà người ta ra địt trong lúc đang nói chuyện điện thoại với ông bố, anh dâm quá đấy nhé

Liên nhấn mạnh vào chữ dâm đồng thời sục sục buồi Phong mạnh hơn. Biết là không chối quanh co được, hắn chơi bài ngửa

– Uh thì học tập ai đó…hôm trước vừa gọi điện cho bạn trai….vừa bú buồi anh còn gì..Em đừng có kể lung tung với ai…khổ thân con bé…

Tay Liên cứ sục sạo rồi xoa nắn cái buồi nhạy cảm khiến Phong khó khăn mãi mới nói hết câu. Đến lúc này buồi hắn đã bắt đầu cương trở lại do cái giọng điệu khiêu khích cùng bàn tay nuột nà của Liên. Cô rút tay ra nhìn hắn với đôi mắt lúng liếng rồi đưa tay lên, lè dài lưỡi liếm từ từ chỗ nước dính dính trên tay, vừa liếm vừa nói

– Buồi anh hôm nay có mùi lạ đấy nhé, em ko thích. Em cũng chẳng hơi đâu đi ngồi lê buôn chuyện đấy.

Thấy lại cử chỉ gợi đòn thường ngày của Liên làm Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn cười cười nắm lấy tay cô, tay kia định cởi quần ra thì bị cô ngăn lại

– Đừng. Anh vừa xuất xong giờ tinh loãng bỏ xừ, em không thèm ăn nước hai nhé. Tối mai mà không lên đây thì chết với em, giờ về rửa ráy đi, mai mà còn "mùi lạ" thì em cắt.

– He he anh biết rồi cưng

……

Vậy là đã một thời gian kể từ khi kế hoạch trả thù được trọn vẹn, giờ Huyền vẫn ở chung với Trang, cái ghế Tantra vẫn được giữ lại để Trang thỉnh thoảng đưa bạn tình về sử dụng. Thỉnh thoảng về nhà và nghe những tiếng rên la, bạch bạch phát ra từ phòng Trang nhưng Huyền cũng không thấy bất tiện hay khó chịu gì, cô và Trang đã quá hiểu nhau.

Cuộc sống của Huyền giờ từ địa ngục chìm trong biển lửa giờ chuyển thành thế giới băng giá u ám. Đôi khi nỗi nhớ Nam vẫn ùa về trong cô như con quái vật mò về trong bóng đêm, những lúc đó Huyền lại lấy mấy tấm hình chụp lại cảnh hôm trước ra. Những bức ảnh trần trụi đó như chất tẩy rửa giúp đầu óc cô xóa nhòa dần những ký ức cũ, và nhờ đó cô cũng không còn bị những cơn đau đầu hành hạ.

– Mày về rồi đấy hả, ăn uống gì chưa ? Đi chơi với tao không ?

– Tao ăn bát phở rồi. Thôi mày đi đi, tao không có hứng đi chơi

– Dạo này mày như xác không hồn vậy, chuyện cũ xử xong rồi thì phải sống tiếp chứ cứ như thế này không ha ho gì đâu. Thôi tao đi đây, ở nhà chán thì rủ ai qua mà chơi

– Uh mày yên tâm, đi chơi vui vẻ nhé

Trang đi chơi rồi giờ còn mình Huyền ở nhà. Việc một mình trong căn phòng giờ đã trở thành một thói quen của cô từ khi nào không biết. Huyền bật bài nhạc yêu thích rồi ngồi lặng nhìn qua cửa sổ. Không biết bao lần cô đã ngồi như thế này cho đến khi ngủ quên. Trong mắt cô giờ mọi thứ thật u ám, xám xịt. Huyền lôi điện thoại ra nghịch bỗng bất giác thấy số điện thoại "Phong chủ nhà" khiến cô chợt nhớ đến hình ảnh Phong. Không chỉ là nụ hôn tạm biệt mà là tất cả, từ lúc hắn hiếp dâm cô, lúc hắn liếm lồn cô ở ban công hay địt cô trên sân thượng… Trên môi Huyền bỗng nở nụ cười, cô cười bởi vì dù sao Phong đã bộc lộ bản chất ngay từ đầu nhưng sau đó hắn vẫn quan tâm và mang cho cô cảm giác được trân trọng, được nâng niu chứ không phải lừa lọc khốn nạn như thằng Nam. Cũng hơn một tháng rồi kể từ nụ hôn tạm biệt cô không nghe thêm tin gì từ hắn, bất giác cô gửi một dòng tin nhắn

– Anh Phong dạo này khỏe không ? Nhà trọ vẫn đông khách chứ anh ?

– Anh vẫn ổn cả, nhà trọ vẫn kín phòng nhưng không có em nên cứ thiếu thiếu. Em dạo này ra sao rồi ? Có còn bị đau đầu nữa không ?

– Em ổn rồi anh à. Em vẫn đi học rồi học thêm đều đặn vậy thôi, không có gì mới cả.

– Ổn hơn là tốt rồi chứ đợt trước anh lo cho em quá.

– Hi hi em cám ơn, may lúc đó có anh và mọi người ở chỗ trọ chứ không chắc em chết mất ý. Cuối tuần này anh rảnh ko ? Mình đi dạo phố, uống ly cafe, lâu lắm em ko ra ngoài chơi rồi.

Nhắn xong Huyền chợt nhận ra không hiểu sao cô lại nhắn cho hắn như vậy. Có lẽ từ trong sâu thẳm con tim, hình ảnh Phong vẫn mang đến cho cô cảm giác thoải mái và có gì đó an toàn, nên bất giác cô muốn gặp lại hình ảnh đó để lấy lại những cảm xúc đó cho thế giới băng giá này ấm lên.

– Vậy à, thế phải đi thôi, còn trẻ mà không ra ngoài chơi thì phí chết. Cuối tuần anh qua đón em.

– Vâng, thế anh nhé

Kết thúc cuộc nói chuyện qua tin nhắn, Huyền bỗng thấy trong lòng tươi vui háo hức chờ đến cuối tuần. Niềm vui nho nhỏ này gần đây tưởng đã biến mất nay đã được tìm lại, Huyền nhoẻn miệng cười rồi vùi mình vào chăn…..

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...