Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Trong khi Phong tận hưởng những khoái lạc đê mê với Nga ở nhà thì vợ hắn, Phương đang bơ phờ trong núi công việc ở nhà hàng. Kỳ nghỉ lễ 3 ngày nhưng công việc đã tăng gấp 3 trong cả tuần đó để chuẩn bị. Hoá đơn, chất lượng sản phẩm, giải quyết khiếu nại của khách hàng, nghe điện thoại…hàng trăm thứ việc dồn vào khiến Phương cảm thấy áp lực vô cùng. Bên cạnh đó khi về nhà không có được sự an ủi động viên từ người chồng khiến cô thấy càng cô đơn mệt mỏi.
– Công việc bận rộn quá, cố lên chị nhé!
Lời động viên của Tuấn khi cả 2 đang xét lại hoá đơn ở quầy thu ngân khiến Phương như được tiếp thêm sức mạnh. Phải, từ buổi tối lén lút đó, Tuấn đã thắp lại sự sống trong Phương, khiến cô tìm lại nguồn cảm hứng hay sinh lực trong công việc. Từ hôm đó do quá nhiều việc cũng như không thể lén ở lại cả 2 để tránh sự chú ý của ông bảo vệ nên Phương chưa có dịp kiểm tra vật thể ẩn sau đũng quần đội lên 1 cục to đùng hôm đó.
– Chắc cũng không phải dạng vừa đâu..
Phương khẽ mỉm cười khi nhớ lại cái cục u lên đó. Cùng với hình ảnh đó là cảm giác đê mê cực khoái khi đó khiến Phương hơi đỏ mặt, cũng phải thôi, đã bao lâu rồi cô không sướng đến vãi đái ra như thế. Cô luôn cảm thấy Tuấn gợi nhớ rất nhiều về Khánh, ngay cả trong việc làm cô ngất ngây như vậy.
– Phải tập trung lại thôi, đang nhiều việc mà toàn nghĩ về buồi, hư quá
Phương tự trách yêu bản thân rồi nhanh chóng quay trở về quỹ đạo của công việc. Hôm nay có khách đặt bàn VIP cho gia đình với yêu cầu đặc biệt về làm kỷ niệm 5 năm ngày cưới, mọi thứ chuẩn bị đã xong, Phương đang rà soát lại những chi tiết cuối cùng truớc khi khách hàng tới để có thể yên tâm về chất lượng.
– Ơ, có phải Phương đấy không ?
Giọng nói rất quen vang lên sau lưng khiến cô giật mình quay lại. Phương hơi lùi lại do không tin vào sự trùng hợp đang diễn ra trước mặt mình, Khánh đang đứng đối diện ngay với cô.
– Lâu quá rồi không gặp lại nhau, nhìn em càng lúc càng xinh đẹp đấy Phương
– "Anh Khánh, lâu quá rồi nhỉ. Cơn gió nào đưa anh đến đây vậy" Phương lấy lại bình tĩnh rồi trả lời dù vẫn có chút run run trong lời nói
– Hôm nay anh đặt bàn ở nhà hàng này mà. Em làm quản lý ở đây à ?
– Vâng, em làm quản lý chính ở đây. Hoá ra anh là người đặt bàn VIP cho gia đình để kỷ niệm 5 năm ngày cưới đó hả
– Uh đúng rồi, anh đến trước một chút xem mọi việc ổn chưa. Vợ con anh đang vào rồi.
Khánh tiến về phía cửa đón 1 người phụ nữ cùng 2 đứa trẻ dẫn vào giới thiệu với Phương
– Giới thiệu với em, đây là Phương, "bạn lâu năm" không gặp của anh. Giới thiệu với Phương, đây là Mỹ, vợ anh, còn đây là cu Tom và bé Lana
– Em chào chị. Trời ơi 2 đứa nhóc đáng yêu quá, xinh zai xinh gái hệt bố mẹ vậy, anh chị thật là có phúc đấy nhé
Miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng Phương dấy lên 1 sự ghen tỵ đối với người phụ nữ xinh đẹp thuỳ mị trước mặt mình. Nếu không bị vô sinh thì giờ này cô cũng có thể có 2 đứa con kháu khỉnh rồi. Nếu lúc trước cô không kiêu kỳ và phóng khoáng quá thì có lẽ cô đã ở bên cạnh Khánh rồi chứ không phải cô ta.
– Chị quá khen, hai đứa nó nghịch như quỷ ý chị ạ.
– Trẻ con tuổi này phải nghịch phải phá chứ hi hi hi. Mời cả nhà vào bàn, mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi đây.
Dẫn cặp vợ chồng cũng hai đứa con vào, Phương không kìm được ánh mắt có chút trách móc hướng về Khánh. Nhìn thấy anh khiến tất cả những ký ức cũ ùa về, nhất là đêm thác loạn sung sướng tột đỉnh đó, khiến cô nhìn anh như trách móc sao anh không giữ cô lại.
Đứng từ xa rồi thỉnh thoảng đi qua lại ngắm cảnh gia đình hạnh phúc đó ăn mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Phương thấy bản thân bị xâm chiếm dần bởi sự ghen tỵ, sự mâu thuẫn và cả những cảm xúc xưa. Trách ai được khi chính cô lúc đó luôn hướng đến sự tự do phóng khoáng, nhiều khi có phần sa đoạ. Nhưng nhìn cảnh gia đình đầm ấm thế kia mà bản thân mình thì có chồng cũng như không, cô đơn lẻ lỏi khiến Phương không tài nào dập tắt đc sự ghen tỵ.
