Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Huyền rời khỏi phòng khi Trang đang chụp một vài kiểu ảnh để đảm bảo là sau hôm nay Nam sẽ ko dám làm hại gì đến hai cô. Vậy là kế hoạch của 3 người đã thành công trọn vẹn, thay vì cảm giác thỏa mãn, Huyền thấy như trong tim mình vừa mất đi một khoảng lớn nhưng đồng thời sức ép bao ngày qua đè nén lên cô cũng đã tan biến. Cô lặng lẽ nằm ở phòng bên cạnh, trong đầu miên man những nghĩ suy…
Trang là bạn thân nhất của cô kể từ khi 2 đứa còn học cấp 2 ở Tuyên Quang. Khác với Huyền, Trang cá tính ngay từ lúc nhỏ, lại lớn lên trong 1 gia đình có điều kiện, anh chị lại là dân buôn bán, ăn chơi nên những lần về Hà Nội cùng anh chị khiến Trang có cách trải đời khác hoàn toàn với Huyền. Đến khi học Đại học, hai đứa ban đầu định ở cùng nhau nhưng do Huyền muốn tự lập ko dựa vào ai kể cả cô bạn nên đã ở một mình. Suốt quãng thời gian nằm trong viện, người duy nhất Huyền tâm sự mọi chuyện chính là Trang. Rồi đến khi về lại được phòng trọ, mọi ám ảnh quá khứ khiến Huyền không chịu nổi và Trang đã rủ bạn qua ở cùng mình để có chỗ dựa. Quãng thời gian sau đó, khi Trang quyết vạch trần bộ mặt thật của Nam cho bạn mình sáng mắt khiến Huyền càng chơi vơi, nhưng cô cắn răng chịu đựng vì cô biết điều này là cần thiết. Hai nàng với sự giúp đỡ của Thanh, vốn là 1 gay có nhiều quan hệ cũng như rất thân với Trang, đã theo dõi Nam và biết được hắn luôn quen nhiều cô gái trong cùng 1 khoảng thời gian. Cuối cùng, 3 người đã vạch ra kế hoạch để khiến Nam phải trả giá, từ lúc cho hắn làm quen Trang, rồi ngay cả những lần khiến hắn ăn hụt cũng là để khiến Nam phải thòm thèm hơn. Mọi thứ đã được tính toán cẩn thận và tối nay, Nam đã phải trả giá đắt cho những tội lỗi hắn gây ra.
Bây giờ Huyền cảm thấy mọi thứ thật xấu xa, cô thấy cuộc sống bỗng trở nên quá đáng sợ và nguy hiểm. Mọi mơ mộng, niềm tin đã hoàn toàn tan vỡ, Huyền tự cảm thấy mình đã trở nên cay nghiệt hơn với cuộc sống xung quanh. Nhưng chính trong lúc đang bị xoay vòng đảo điên trong những suy nghĩ tiêu cực đó, một khoảnh khắc bỗng khiến cô thấy nhẹ nhõm trong tâm hồn, đó chính là nụ hôn từ biệt cô dành cho Phong. Nhớ lại điều đó, bất giác Huyền mỉm cười như 1 tia nắng lóe lên trong căn phòng tối mịt tắt đèn mà cô đang ngồi….
. . . . . . . . . .
Hôm nay là ngày nghỉ lễ, cả xóm trọ đi chơi xa hoặc về quê hết, còn mình Phong trơ trọi ở nhà. Dịp lễ cũng là lúc Phương phải làm việc vất vả nhất nên 2 hôm nay cô đi sớm về khuya, chỉ ngủ ở nhà được 5 tiếng rồi lại đi, nhưng điều đó không khiến Phong bận tâm mấy. Hắn đứng trên sân thượng châm điếu thuốc rồi phóng tầm mắt ra xa, cố gắng bỏ qua những khối bê tông xung quanh để tập trung vào ánh sáng của những dòng xe tấp nập. Hắn nhớ lại trên chính sân thương này, khoảnh khắc hắn thúc buồi từ phía sau vào lồn Huyền, những giây phút thăng hoa ướt đẫm đó bỗng trở nên sinh động như vừa mới lúc nãy, rồi nụ hôn tạm biệt ngọt lịm như nụ hôn đầu của Huyền…những nhớ nhung về cô bé tầng 4 khiến trong hắn bỗng xuất hiện mong muốn được cùng Huyền trải qua kỳ nghỉ lễ, cùng đi xem phim, đi ngắm cảnh…..
Đang mải mê trong những suy tư lãng mạn, bỗng Phong bị lôi lại thực tế bởi 1 mùi hương ngai ngái. Hắn hít hít xung quanh tìm xem mùi này từ đâu ra thì chợt để ý thấy ánh đèn cửa sổ phòng dưới vẫn đang sáng. Chính vì còn duy nhất phòng này không đi chơi, không về que nên hắn mới phải ở nhà, không thì hắn đã khóa cổng mà tót đi chơi rồi. Đấy là phòng của Nga, sinh viên mới về trọ ở đây được gần 1 tuần. Cái mùi ngai ngái kia cũng là từ đó mà ra bởi thỉnh thoảng Phong thấy có làn khói mỏng mỏng bay ra từ cửa sổ.
– Ngày nghỉ lễ không đi chơi còn ở nhà đốt cái bỏ mẹ gì không biết
Vừa bước xuống tầng dưới để kiểm tra Phong vừa làu bàu …
