Cô bé tầng 4 – Viết Tiếp
Đã 1 tuần trôi qua, không ngày nào Huyền ko khóc rưng rức trong phòng. Quả thật căn phòng này giờ trở thành địa ngục đoạ đày cô bé hàng ngày với bao kỷ niệm. Thêm vào đó chấn thương ở đầu chưa khỏi hẳn khiển mỗi lần oà khóc, Huyền còn phải chịu cơn đau đầu hành hạ. Cũng may thay cả xóm trọ đều tận tình chăm sóc cô, 1 phần vì cô ít tuổi nhất, phần lớn vì ai cũng thương cảm nghĩ rằng đấy là do cô bị di chấn sau tai nạn hành hạ. Trong số người hàng ngày ghé qua hỏi han, chăm sóc có Phong. Đương nhiên hắn không thể ngày nào cũng vào được vì dù gì cũng là thằng đàn ông có vợ, nhưng mỗi lần lên thăm hắn đều rất tận tình và ân cần. Có lẽ Phong cảm nhận được Huyền có 1 nỗi đau giống hắn phải chịu thời còn trẻ mặc dù cô không kể với hắn câu nào. Cho đến một ngày khi hắn mang ít hoa quả lên cho Huyền.
– Anh Phong à, em có chuyện này muốn nói với anh
– Uh em cứ nói đi, anh nghe đây
– Giờ gần cuối tháng rồi, sang tháng em chuyển qua ở cùng với bạn chứ em ko thể ở đây được nữa
– Sao vậy em ? Phòng em có gì hỏng hóc hay em vẫn giận anh chuyện trước kia à ? Phong hỏi với sự lo lắng thực sự, hắn ko muốn Huyền rời đi một chút nào.
– Không anh ạ, nhưng giờ căn phòng này có quá nhiều thứ làm em đau lòng.
Huyền trả lời với đôi mắt đỏ hoe. Khuôn mặt cô bé tuy đã bớt tiều tuỵ nhưng lộ rõ một nỗi buồn mênh mang, nhất là đôi mắt. Huyền ngồi bên cửa sổ trong vạt nắng đầu thu nhìn xa xăm ra ngoài rồi nói tiếp
– Nếu là anh, anh có thể tiếp tục ở lại nơi chứa đầy kỷ niệm với người đã đâm nát trái tim anh không ?
Màu nắng phần nào như che bớt đi nét xanh xao của Huyền, nhưng lại tôn lên đôi mắt buồn đang ngấn lệ. Phong lặng người ngắm cô bé cũng như suy ngẫm về câu hỏi đó. Phải, trước kia hắn cũng đã phải bỏ trốn khỏi mối tình đầu oan nghiệt. Không ai, thực sự là không ai có thể chịu được điều đó. Phong cảm nhận rõ nỗi đau trong từng từ Huyền nói.
– Mọi vết thương đều cần thời gian để lành em à. Nếu nơi này đang khiến nó mãi rỉ máu thì em cứ đến nơi khác cho mọi việc nguôi ngoai đi, phía trước còn dài, hãy cố lên.
Phong trả lời Huyền từ tận đáy lòng, từ những kinh nghiệm đau thương hắn phải chịu đựng do mối tình đầu. Lời nói đó như sợi dây bỗng kết nói tâm hồn 2 người. Huyền quay lại lặng nhìn Phong, trong cô nhớ lại hết những gì đã xảy ra giữa hai người nhưng giờ cô không còn chút oán trách nào với hắn mà còn cảm thấy sự đồng cảm từ Phong. Bỗng cô ngoài người về phía Phong rồi trao cho hắn 1 nụ hôn.
Hơi bất ngờ về hành động đó của Huyền, nhưng Phong nhanh chóng cảm nhận được sự ngọt ngào từ bờ môi cô bé. Nụ hôn này không giống như những lần trước hắn ép buộc cô, mà nó là sự tự nguyện, là sự đồng cảm và là sự kết nối giữa 2 người. Hắn nhẹ nhàng đáp trả lại, đón nhận cái lưỡi mềm mại nóng ấm của Huyền, không chút vội vàng hay chộp giật như khi hắn cùng Liên. Thời gian như đang đóng băng trong căn phòng này
– Em cảm ơn anh vì đã chăm sóc em trong thời gian qua. Thôi đến giờ cơm rồi, anh về phòng đi, em muốn nằm nghỉ rồi còn dọn đồ
Lời nói của Huyền như kéo Phong ra khỏi cơn mơ màng, và cũng khiến hắn thấy buồn. Khác với mọi khi, lần này Phong không muốn đè ngửa Huyền ra, hắn chỉ muốn tận hưởng sự ngọt ngào đó, muốn ở cạnh Huyền, nhưng thực tế hoàn toàn khác phút giây mơ mộng.
– Uh vậy em nằm nghỉ đi nhé, nếu có đồ gì nặng quá thì cứ gọi anh hay nhờ mấy bạn trong xóm giúp cho, đừng gắng quá
Phong rời khỏi phòng Huyền với một tâm trạng khó tả. Hắn cảm giác như sự bồi hồi, xúc động thưỏ mới biết yêu bỗng nảy nở trong tâm hồn hắn. Một cảm giác thật đẹp, thật trong sáng. Hắn thầm cảm ơn cô bé vì những xúc cảm chân thật đó, điều hắn tưởng chừng như đã biến mất vĩnh viễn.
