Chú Kha Bạn Của Bố
Những buổi học bơi tại hồ riêng của chú Kha nhanh chóng trở thành tâm điểm trong cuộc sống của Linh Chi. Mỗi lần đến đó, cô không chỉ học cách lướt mình dưới nước mà còn học cách điều khiển những rung động mạnh mẽ trong cơ thể, học cách đọc vị ánh mắt của Kha, và hơn hết, học cách đẩy giới hạn của sự “vô tình”. Những cái chạm nhẹ ở vòng eo, bắp đùi, hay khoảnh khắc bàn tay cô sượt qua nơi nhạy cảm của ông dưới làn nước đã trở thành những mật mã riêng, một thứ ngôn ngữ không lời mà chỉ hai người hiểu được. Cô biết, Kha cũng cảm nhận được. Cô thấy rõ sự kiềm chế của ông, nhưng đồng thời cũng nhận ra một khao khát âm ỉ không kém gì cô.
Chiều thứ Tư nọ, tiết trời bỗng đổ cơn mưa rào bất chợt. Linh Chi đang tập bơi thì sấm chớp ầm ầm. Kha vội vàng ra hiệu cho cô lên bờ. “Mưa lớn quá, Chi. Sấm sét thế này nguy hiểm. Chúng ta vào nhà thôi.”
Linh Chi vội vàng lên bờ, cơ thể cô ướt sũng, những đường cong dưới lớp bikini mỏng càng trở nên rõ nét. Cô theo Kha vào căn nhà nhỏ cạnh hồ bơi, nơi ông dùng để cất giữ đồ bơi và có một phòng tắm tráng.
“Con vào tắm nước ấm cho khỏi lạnh,” Kha nói, đưa cho cô một chiếc khăn bông to. “Chú cũng vào tắm qua đã.”
Linh Chi gật đầu, tim cô đập thình thịch. Cô bước vào phòng tắm, cố gắng điều hòa hơi thở. Nước ấm xối xuống làm cơ thể cô dễ chịu hơn, nhưng tâm trí cô vẫn quay cuồng với hình ảnh của Kha, với mùi hương và những cái chạm dưới nước. Sau khi tắm xong, cô quấn khăn quanh người. Chiếc khăn này, tuy là của chú Kha, nhưng lại hơi ngắn so với vóc dáng nảy nở của cô. Khi quấn quanh người, nó chỉ có thể che hờ từ ngang ngực xuống đến giữa đùi, vừa đủ để dưới đôi mông tròn lẳn một chút ẩn hiện. Chính cái khăn ấy đã làm rất tốt nhiệm vụ của nó: nửa kín nửa hở, kích thích trí tò mò và khơi gợi ham muốn của đàn ông muốn khám phá những bí mật bên trong. Cô mở cửa phòng tắm, định hỏi xem chú Kha đã tắm xong chưa.
Đúng lúc đó, Kha cũng vừa mở cửa phòng tắm đối diện. Ông vừa tắm xong, cơ thể ướt đẫm, những giọt nước còn đọng lại trên làn da rám nắng và những múi cơ rắn chắc. Trên tay ông là một chiếc khăn nhỏ đang lau vội mái tóc ướt sũng. Bên dưới, ông hoàn toàn trần truồng, phô bày trọn vẹn “con quái vật” đang cương cứng lên vì khao khát do những đụng chạm ở hồ bơi. Nó hiện ra đầy oai vệ, vươn thẳng và mạnh mẽ, như một cột đá được tạc từ thép, khẳng định sự nam tính nguyên thủy, không hề bị che giấu bởi bất cứ lớp vải nào. Dù chỉ là một thoáng, một khoảnh khắc bất ngờ khi ông vừa bước ra, nhưng hình ảnh ấy như một tia sét đánh thẳng vào mắt Linh Chi, làm cô hoàn toàn choáng váng, hít thở không thông. Đó không chỉ là sự tò mò, mà là một sự bùng nổ của ham muốn, một nhận thức rõ ràng về sức mạnh và vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt. Cô cảm thấy nóng rực, toàn thân run rẩy, và khóe miệng không kìm được mà cong lên một nụ cười tinh quái. Hình ảnh ấy, cô biết, sẽ ám ảnh cô mãi mãi.
Kha cũng sững sờ. Ông vội vàng hạ chiếc khăn đang lau tóc xuống, cố gắng che đi phần thân dưới, khuôn mặt thoáng chút bối rối, nhưng ánh mắt ông lại không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu. Trái lại, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, Linh Chi thấy một tia sáng lấp lánh, một sự thú vị không thể giấu giếm, và cả một sự ham muốn đồng điệu. Ông khẽ ho khan một tiếng, cố gắng che giấu sự căng thẳng. “À… chú xin lỗi, Chi. Chú… chú không nghĩ con đã xong.”
Linh Chi, vẫn còn ngây ngất bởi những gì vừa chứng kiến, chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể. “Dạ… không sao ạ.”
Ông lùi vào phòng tắm của mình một chút, có lẽ để mặc vội quần áo và ổn định bản thân. Linh Chi nhanh chóng đi ra phòng khách nhỏ. Cô ngồi xuống ghế sofa, tim vẫn đập loạn xạ. Cô nhắm mắt lại, hình ảnh về “chiến binh” của Kha hiện lên rõ mồn một trong tâm trí, mạnh mẽ, uy nghi, và đầy sức hút. Cô tự hỏi, liệu ông có nhận ra mình đã cố ý nhìn lâu hơn một chút không?
Vài phút sau, Kha bước ra, giờ đây ông chỉ bận một chiếc quần đùi hơi ôm sát, màu đen. Dù đã được che phủ, nhưng Linh Chi vẫn có thể thấy rõ, nếu nhìn kỹ, một vật to dài đang cộm lên, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, như đang chờ cơ hội vươn mình phô diễn sức mạnh. Ông đưa cho cô một cốc trà nóng. “Uống chút trà cho ấm người. Mưa lớn quá, chắc phải đợi một lúc mới tạnh.”
Linh Chi đón lấy cốc trà, bàn tay cô khẽ chạm vào tay ông. “Cảm ơn chú.”
Ông ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt ông vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Mưa ngoài cửa sổ vẫn xối xả, tạo nên một không gian riêng tư, ấm cúng lạ thường. Im lặng bao trùm căn phòng, nhưng đó không phải là sự im lặng khó chịu, mà là sự im lặng của những điều không nói thành lời, của những ham muốn đang được ngầm thừa nhận.
Kha bỗng lên tiếng, giọng ông trầm hơn thường lệ. “Chi này… con đã… thấy hết rồi, phải không?”
Linh Chi giật mình, má cô đỏ bừng. Cô ngước lên nhìn ông, đôi mắt cô chạm vào ánh mắt đầy mong đợi của ông. Cô không thể nói dối. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch và thách thức.
Kha khẽ thở dài, nhưng không có vẻ gì là thất vọng. “Chú… chú xin lỗi. Thật sự là một sự cố ngoài ý muốn.” Ông nói, nhưng ánh mắt lại không hề hối lỗi.
Linh Chi mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. “Cháu… cháu hiểu mà chú. Nhưng… cháu cũng hơi tò mò…” Cô ngừng lại, cố ý để lửng câu nói.
Kha nhìn cô, đôi mắt ông như muốn xuyên thấu tâm can cô. Ông thấy rõ sự táo bạo trong ánh mắt Chi, sự khám phá và ham muốn không hề che giấu. Ông biết cô đang cố tình trêu ngươi ông, cố tình đẩy mọi thứ đi xa hơn. Một phần lý trí ông muốn dừng lại, muốn chấm dứt trò chơi nguy hiểm này. Nhưng một phần khác, sâu thẳm hơn, khao khát hơn, lại muốn tiếp tục, muốn khám phá giới hạn của cô bé này, và của chính mình.
“Con tò mò điều gì?” Ông hỏi, giọng ông khàn đi một chút, ánh mắt không rời khỏi gương mặt ửng hồng của Linh Chi.
Linh Chi đặt cốc trà xuống với một tiếng động khẽ khàng. Cô nhìn thẳng vào mắt Kha, không hề né tránh, một ngọn lửa dục vọng rực cháy trong đáy mắt. Rồi, một cách chậm rãi và đầy khiêu khích, cô khẽ dạng chân ra rộng hơn một chút. Tấm khăn bông ngắn ngủn theo đó mà trượt lên cao hơn, phô bày trọn vẹn “cô bé” mịn màng, không tì vết. Sau bao ngày những đụng chạm vụng về ở hồ bơi, cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Làn da nơi ấy căng mịn, ửng hồng, như một nụ hoa e ấp đang hé nở, mời gọi bàn tay và ánh mắt khao khát của Kha khám phá và chiếm đoạt. Đó là sự đền bù không lời cho việc cô đã được chiêm ngưỡng “báu vật” của ông, một lời đề nghị táo bạo và đầy xác thịt.
Đột nhiên, điện vụt tắt, nhấn chìm căn phòng trong bóng tối đặc quánh. Chỉ còn những tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, hắt những vệt sáng mờ ảo lên không gian tĩnh lặng, và tiếng mưa rơi xối xả như một bản nhạc nền đầy kích thích.
“Con tò mò điều gì?” Ông hỏi, giọng ông khàn đi một chút, ánh mắt không rời khỏi gương mặt ửng hồng của Linh Chi.
Linh Chi đặt cốc trà xuống với một tiếng động khẽ khàng. Cô nhìn thẳng vào mắt Kha, không hề né tránh, một ngọn lửa dục vọng rực cháy trong đáy mắt. Rồi, một cách chậm rãi và đầy khiêu khích, cô khẽ dạng chân ra rộng hơn một chút. Tấm khăn bông ngắn ngủn theo đó mà trượt lên cao hơn, phô bày trọn vẹn “cô bé” mịn màng, không tì vết. Sau bao ngày những đụng chạm vụng về ở hồ bơi, cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Làn da nơi ấy căng mịn, ửng hồng, như một nụ hoa e ấp đang hé nở, mời gọi bàn tay và ánh mắt khao khát của Kha khám phá và chiếm đoạt. Đó là sự đền bù không lời cho việc cô đã được chiêm ngưỡng “báu vật” của ông, một lời đề nghị táo bạo và đầy xác thịt.
Đột nhiên, điện vụt tắt, nhấn chìm căn phòng trong bóng tối đặc quánh. Chỉ còn những tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, hắt những vệt sáng mờ ảo lên không gian tĩnh lặng, và tiếng mưa rơi xối xả như một bản nhạc nền đầy kích thích.
Trong bóng tối mù mịt, không biết từ lúc nào, chiếc khăn tắm trên người Linh Chi đã trượt hẳn xuống sàn. Cô bé hoàn toàn trần trụi, thân xác hoàn mỹ, căng tràn sức sống của tuổi mười chín giờ đây hoàn toàn phơi bày, chỉ được che chắn bởi màn đêm dày đặc. Kha cảm nhận được sự thay đổi trong tư thế của Linh Chi, anh không cần nhìn cũng có thể hình dung ra sự trần trụi đầy mời gọi kia. Máu trong người ông như sôi lên, “con quái vật” dưới lớp quần đùi chật chội căng cứng đến mức đau nhức. Lý trí mách bảo ông phải dừng lại, phải bảo vệ cô bé khỏi chính bản thân mình. Nhưng sự cám dỗ quá lớn, hơi thở nóng rực của tuổi trẻ phả vào không gian, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô gái như một thứ độc dược chết người.
Không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng mưa và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hai người. Hơi thở nóng bỏng của Chi phả vào khuôn ngực rắn chắc đang che giấu con tim đang đập mạnh vì hồi hộp của Kha. Bàn tay nhỏ bé của cô bé, không chút ngần ngại, dẫn dụ bàn tay thô ráp của ông, di chuyển lên và vuốt ve bầu vú căng tròn của mình. Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ cổ họng Linh Chi khi bàn tay ông đáp lại bằng việc bóp nhẹ bầu vú săn chắc, nâng niu như sợ chúng sẽ vuột mất khỏi lòng bàn tay.
“Chi…” Tiếng ông khàn đặc, như một tiếng rên rỉ, gần như là một lời van xin.
Linh Chi không trả lời bằng lời nói. Trong bóng tối, cô khẽ rướn người tới, một cách mạnh bạo hơn, không còn thăm dò mà là chủ động tấn công. Bàn tay nhỏ bé của cô không chỉ chạm vào đùi ông, mà lướt thẳng xuống, ôm trọn lấy sự cương cứng nóng bỏng đang căng phồng dưới lớp quần đùi. Cô vuốt ve, nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích, một thử thách trực diện đến sự kiên nhẫn của ông. Một tiếng thở dốc nghẹn lại trong cổ họng Kha, ông khẽ rùng mình, cơ thể căng cứng.
“Chú… thích chứ?” Linh Chi thì thầm, giọng cô bé run rẩy nhưng đầy vẻ đắc thắng, bàn tay cô siết nhẹ, cảm nhận được sức mạnh đang cựa quậy trong lòng bàn tay mình.
Kha không thể chịu đựng thêm nữa. Sự khiêu khích của cô bé, sự trần trụi trong bóng tối và cảm giác da thịt giao chạm đã đẩy ông đến bờ vực. Ông đột ngột vươn tay, kéo mạnh Linh Chi lại gần, ôm trọn thân thể trần trụi của cô vào lồng ngực vạm vỡ của mình. Môi ông tìm đến môi cô trong bóng tối, một nụ hôn thô bạo, đầy chiếm hữu và khao khát. Những tiếng thở dồn dập hòa quyện, và sự im lặng của căn phòng bị phá vỡ bởi những âm thanh của da thịt cọ xát, của ham muốn được giải phóng.
Rồi, trong bóng tối mờ ảo của căn phòng, bàn tay Linh Chi lại một lần nữa táo bạo hơn. Cô lách ngón tay vào bên trong lớp quần đùi của ông, chạm trực tiếp lên dương vật đang cương cứng đến cực điểm. Một tiếng thở dốc bật ra từ Kha. Linh Chi cảm nhận được sự ấm áp, mạnh mẽ và rắn chắc đáng kinh ngạc của nó dưới lòng bàn tay mình. Cô khẽ vuốt ve, tận hưởng cảm giác ấm nóng từ nó tỏa ra, một sự kết nối trần trụi và đầy khao khát.
Kha, hoàn toàn bị khuất phục bởi sự chủ động và dám thể hiện ham muốn của cô bé, không thể kháng cự thêm một giây phút nào nữa. Ông đứng dậy, nhanh chóng cởi sạch chiếc quần đùi đang vướng víu cùng mọi thứ còn lại trên người, hoàn toàn trần trụi đối diện với cô. Trong một động tác dứt khoát nhưng đầy dịu dàng, ông ẵm bổng Linh Chi lên, ôm chặt lấy thân thể mềm mại, trần trụi của cô bé vào lồng ngực vạm vỡ, và bước thẳng về phía phòng ngủ của mình.
Mưa vẫn rơi, sấm chớp vẫn rền vang, và trong căn nhà nhỏ ven hồ, hai trái tim lạc lối đã hoàn toàn dâng hiến cho nhau trong một sự khám phá đầy tội lỗi và đam mê xác thịt. Bóng tối trở thành tấm màn che hoàn hảo cho những ham muốn trần trụi, và sự im lặng bị phá vỡ bởi những tiếng thở dồn dập, những rên rỉ và những cú chạm mạnh bạo hơn, mở ra một đêm dài của sự dâng hiến và chiếm đoạt.
