Chỉ hưởng sái của ông già đã đủ cho thời thanh niên oanh liệt
Chương 23. Ăn nhiều thành quen, quen thành nghiện, nghiện nhưng…lại không có thuốc
Mình vào nhà mà vẫn bàng hoàng vì không thể tin được là mình vừa…phịch mẹ thằng bạn thân, đưa cô lên đỉnh đến 2 lần; dù đã qua nhiều cuộc giao hoan với cô Thoa, cô Thủy, cô Ngà…lần nào cũng dâng trào khoái cảm nhưng cái ý nghĩ phịch, phun vào L mẹ của thằng bạn nó khác lắm, rất rất khác; không phải vì cô Huyền với quả “trường túc bất chi lao” quả bưởi 5 roi vĩ đại mà nó…lạ khó tả, khó diễn đạt lắm, bằng chứng là cô vừa đi khỏi chưa đầy 10p mà nghĩ đến cô là thằng ku em nó lại…vươn lên trời cao.
Như đã từng nói ở chương nào đó, giờ có tuổi rồi trả thuế cho vợ xong thì nhanh cũng phải ngày sau mới…nộp tiếp được còn thường thì phải vài hôm sau nữa; còn thuở thanh niên mới lớn này thì có thể bắt đầu ca 2 chỉ sau khi kết thúc ca 1 không lâu; đi dọn dẹp chiến trường, lau sạch sản phẩm rơi rớt, đem khăn tắm lên máy giặt, tiện thay bộ quần áo khác nhưng trong đầu vẫn cứ loáng thoáng chuyện…phịch, nòng súng vẫn ngạo nghễ vươn trời cao. Bức bối quá…xuống nhà bắt đầu nghĩ, phân tích: giờ cuối chiều rồi nhưng vẫn là thứ 6, liệu ông Bảo chồng cô Thoa đã về chưa nhỉ, ông này ở xa, thường tuần mới về một lần nên có thể tối nay cuối năm dương lịch…dễ tranh thủ về sớm? Rồi chú Ý chồng cô Ngà nữa, ông này thì ở gần hơn nên tạt tụt lúc nào chẳng được vì vậy khả năng có thể mai mới về một thể; còn chú Dũng nhà cô Thủy thì sao, mà không biết cô Thủy đã…hết kỳ chưa nhỉ?
Tính đi tính lại không bằng…bấm điện thoại; nhưng bấm nhà cô Thủy, cô Thoa chỉ thấy đổ chuông, không ai nhấc máy; gọi qua nhà cô Ngà sau vài tiếng chuông thì có giọng nói Huế nhẹ nhàng vang lên. Cũng may mình không vồ vập nên không bị hớ, người nghe máy là mẹ cô Ngà; phải chào hỏi chút rồi lấy cớ hỏi bà cách làm mắm chấm bánh bột lọc vì… “tối nay con định hấp ăn vì hôm trước bà đem ra nhiều, mẹ vẫn để lại một ít ”; bà bảo cô Ngà đã đi làm về đâu; cứ để bà làm sẵn cho, tí cô Ngà về bà sẽ bảo cô đem lên cho.
Mei; đéo nhớ nay là chiều thứ 6, các cô còn phải đi làm chứ, giờ mới gần 17h các cô đã về đâu; đúng là “sướng con ku mà lú cả mề”, mình lẩm bẩm vậy rồi đi lấy bánh ra rã đông sẵn vs cố gắng không nghĩ gì về “thân hình nóng bỏng của các cô” nữa để hạ hỏa thằng em.
Định lấy 1 hộp xong nghĩ lại, trưa đéo ăn cơm, tối lại xơi bánh, chắc đêm đói đíu chịu nổi đâu; đã trót rồi thì lấy 5-7 cái ra để tí hấp thôi còn kiểu gì cũng phải cắm tí cơm hoặc tí đạp xe ra quán làm tí cơm rang cho ấm bụng.
Loanh quanh mãi chẳng có việc gì nên…lăn ra ghế chợp mắt chút!
…
Có tiếng chuông !
Phản xạ nhanh, bật dậy; ngó đồng hồ, mới 17h30, hơi thất vọng chút rồi đi ra mở cổng.
Ôi; cô Thủy! Lòng đã chộn rộn lên rồi.
Cô Thủy chỉ tạt qua hỏi cơm nước thế nào chứ không định vào nhà nhưng sau khi mình mở to cổng, nài nỉ thì cũng miễn cưỡng dắt xe vào; mình khóa cổng luôn, hối cô vào trong nhà.
Vào đến trong nhà là mình sấn tới, không để cô nói gì, mình ôm chặt cô vào (cứ như là yêu đương, nhớ nhung lắm không bằng trong khi trước đó một tiếng vừa…phịch người khác xong); cô không phản đối, cũng khẽ siết mình một lúc rồi nói khẽ:
– Thôi, để cô về còn nấu cơm; chú Quang về lúc chiều, đón em rồi nên cô tan xong đi chợ luôn, giờ mới về đến đây.
Cảm giác hụt hẫng và có gì như cơn ghen dâng trào; nên mình càng ôm chặt dụi dụi mũi vào cổ, ngực cô ra chiều không đồng ý, tay thì xoa xoa vào mông.
– Thôi nào, hư; mới hết xong nhưng chưa sạch; để cô về đi, sáng mai cô đi chợ mua đồ ăn luôn rồi đem qua, ở nhà mình ăn uống linh tinh.
Nghe vậy mình thả lỏng người rồi bỏ cô ra nhưng vẫn ấm ức:
– Vậy, không làm được gì uh?
– Không, chưa sạch; mai qua!
Nói xong cô nháy mắt, nhéo nhẹ má mình cái rồi nổ máy xe đi về.
Cũng chẳng còn sớm nên mình đạp xe ra quán làm suất cơm rang dưa bò cho bụng không biểu tình đã; lúc về còn đạp xe vào ngõ nhà cô Huyền định bụng…vào thăm thằng bạn tí nhưng đến cổng lại thấy…ngài ngại nên…thôi.
Ấy thế mà về đến nhà đã đến giờ thời sự; vậy thì đi hấp bánh không kẻo chút nữa cô Ngà đem nước chấm lên lại khó ăn nói.
Đúng như nghĩ, nồi hấp vừa sôi thì có chuông; phi ra mở cổng thì chuẩn cô Ngà lên.
Lại nhanh tay mở cổng, đóng vs khóa cổng gấp. Lại ôm chầm lấy cô khi vào đến nhà; cô Ngà nói khẽ
– Từ từ, để Ngà cất nước chấm đã.
Nói rồi cô đi ra phía bếp cho nước chấm ra bát rồi mở nồi hấp ra coi.
– Úi zời; hấp có mấy cái bánh thôi uh?
– Thì chỉ ăn có vậy thôi mà; vừa ăn…cơm rang ngoài quán rồi.
– Toàn ăn uống linh tinh thôi; mất công “người ta” làm rõ nhiều nước chấm. Cô Ngà vừa nói vừa nhìn xéo sang mình.
– Lười chẳng muốn nấu vì phải đi chợ.
– Để mai Ngà đi chợ luôn cho.
– Úi thôi; dì Thủy vừa lên tế cho trận rồi; dì bảo mai dì đi chợ luôn, không thì xuống nhà ăn cơm với dì vs chú Dũng. Mình phải gọi là dì Thủy để tăng độ thân thiết, tin cậy vì trong mắt mọi người cô Thủy là em gái mẹ mình mà.
– Uh, vậy thôi; có gì Ngà qua nấu cho, ăn uống cho cẩn thận mới có sức khỏe nha.
– Ăn sao chẳng được; mà sức khỏe…làm gì nhỉ? Mình nói vs xán lại định ôm cô nhưng cô nghiêng người tránh.
– Thôi; để Ngà về còn tắm rửa, ăn cơm không bà vs anh Ý đợi.
– Ủa; ủa! mình định nói nhưng lại thôi; hiểu ý cô Ngà bảo:
– Anh Ý về tối nay, bảo chỉ được ở nhà tối tranh thủ hôm nay vì trưa mai phải lên trực tăng cường tết dương lịch.
Mình hiểu ra vấn đề nhưng vẫn bơm thêm câu:
– Hèn gì; thể nào…chẳng thèm.
– Thôi ngoan; mai a Ý đi “người ta” đền cho chứ giờ đi lâu không tiện; mà mai mọi người (ý là mọi người trong nhà mình) đều không về chứ?
– Không mà; bố thì lên trên kia (ý là lên chỗ mẹ vs em gái mình) còn ông Minh (anh trai mình) thì học viên trường quân sự có mà…về ăn.
– Uh, thôi; Ngà về đây. Cô rướn người lên hôn nhẹ má mình cái rồi đi thẳng làm mình phải lon ton chạy ra mở cổng, mở cửa.
Chẳng lẽ đêm nay…ở một mình?
Vừa ngồi ăn bánh vừa toan tính! Còn cơ hội cuối cùng!
Ăn xong bốc máy gọi điện xuống nhà cô Thoa; cô Thoa trả lời máy, sau khi biết là mình thì nói to theo kiểu quan tâm, công khai…ý là bác Bảo đang ở nhà, trưa mai có xuống đây ăn cơm không…mình hiểu ý nên…cúp máy trong thất vọng!
….
Vậy là mình có 1 đêm đầy tự do nhưng lại…không được sướng! Thực tình đêm đấy rất khó ngủ, cứ vật vã mãi vs hình ảnh khiến mình vật vã nhiều nhất không phải cô Thủy, cô Thoa hay cô Ngà mà là…cô Huyền!
Lên cơn nghiện mà không có thuốc!
….
