Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Căn biệt thự

Chương 3



Thời gian dường như đã ngừng trôi ở hành lang lạnh lẽo này.

Vy vẫn ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào bức tường cẩm thạch, cái lạnh của đá thấm qua lớp lụa mỏng, gặm nhấm vào xương tủy cô. Nhưng cô không cảm thấy gì. Mọi giác quan của cô đã co cụm lại, dồn hết vào cánh cửa gỗ lim khép hờ ở cuối hành lang. Sự im lặng bên trong đó giờ đây còn ghê rợn hơn cả những âm thanh ô uế mà nó vừa tuôn ra. Tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm, tiếng gầm gừ của chồng cô và tiếng rên dâm đãng của chị gái hắn… chúng đã ngừng lại, nhưng dư âm của chúng vẫn còn vang vọng trong hộp sọ cô, một bản giao hưởng của sự đồi bại.

Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Vài phút? Hay vài thế kỷ? Thế giới bên ngoài khung cửa sổ lớn ở đầu hành lang vẫn ngập tràn ánh nắng vàng rực của buổi chiều tà. Vô tâm và tráng lệ.

Và rồi cánh cửa từ từ mở ra.

Người bước ra đầu tiên là Linh. Mái tóc cô ta hơi rối, đôi môi sưng mọng, đỏ hơn màu son thường ngày, và trên cổ có vài vệt ửng đỏ mà Vy biết rõ là gì. Nhưng ánh mắt cô ta thì không hề có chút bối rối hay tội lỗi. Nó lạnh lẽo và điềm tĩnh. Khi nhìn thấy Vy đang ngồi co ro trên sàn, một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Linh, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi một vẻ thản nhiên gần như miệt thị. Cô ta không nói gì, chỉ khẽ nhếch một bên mép, một cái nhếch mép gần như vô hình, nhưng nó đâm vào Vy còn đau hơn một cái tát. Cô ta ung dung chỉnh lại chiếc váy voan trên người, vuốt lại mái tóc, rồi lướt qua Vy như thể cô chỉ là một món đồ nội thất vô tri. Mùi nước hoa đắt tiền của Linh hòa quyện với mùi mồ hôi và mùi tinh dịch thoang thoảng, một tổ hợp mùi hương khiến Vy buồn nôn.

Ngay sau đó, Minh bước ra.

Anh ta hoàn toàn trái ngược. Chiếc áo sơ mi nhàu nát, chưa cài hết cúc, để lộ ra những vệt cào đỏ ửng trên ngực. Mái tóc anh ta ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào trán. Và khi ánh mắt anh ta chạm phải Vy, nó đông cứng lại trong kinh hoàng. Sự thỏa mãn vừa rồi biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự hoảng loạn tột độ. Gương mặt anh ta trắng bệch, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt ra thành lời.

“Vy… Em…”

Vy chậm rãi đứng dậy, đôi chân run rẩy như không phải của mình. Cô không nhìn Minh. Ánh mắt cô dán chặt vào khoảng không phía trước. Cô không gào thét, không khóc lóc. Sự bình tĩnh đến đáng sợ của cô dường như còn làm Minh hoảng loạn hơn bất cứ phản ứng cuồng nộ nào.

Cô quay người, lảo đảo bước về phòng ngủ của họ. Căn phòng từng là thiên đường của cô.

Minh vội vã chạy theo, túm lấy cánh tay cô. “Vy, nghe anh giải thích… Làm ơn…”

Vy giật mạnh tay ra, sức lực từ đâu đó tuôn đến. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt mà cô từng yêu say đắm. Giờ đây, cô chỉ thấy trong đó sự ghê tởm.

“Đừng chạm vào tôi,” cô nói, giọng cô khô khốc, xa lạ.

Cô bước vào phòng và đóng sầm cửa lại trước mặt Minh. Tiếng khoá cửa vang lên dứt khoát. Bên ngoài, Minh điên cuồng đập cửa, giọng anh ta lạc đi vì van xin và thống khổ.

“Vy! Mở cửa ra! Làm ơn, Vy! Để anh giải thích! Nó không như em nghĩ đâu!”

Không như em nghĩ? Vy cười một cách vô hồn. Cô đã thấy. Cô đã nghe. Cô đã biết. Còn điều gì có thể khác đi được nữa?

Cô mặc kệ những tiếng van xin thống thiết. Cô đi về phía chiếc giường lớn, nơi mà chỉ đêm qua, cô và anh còn quấn lấy nhau. Mùi hương của anh, của cô, của cuộc ân ái của họ vẫn còn vương trên gối. Cô cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cuống họng. Cô lao vào phòng tắm và nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Chỉ toàn là nước. Dạ dày cô trống rỗng, co thắt đau đớn. Khi không còn gì để nôn, cô ngồi bệt xuống sàn gạch lạnh lẽo, run rẩy.

Cuộc đối chất thực sự diễn ra vào đêm đó, sau nhiều giờ Minh đập cửa vô vọng. Cuối cùng, anh ta có được chìa khóa dự phòng từ người quản gia. Anh ta bước vào phòng, gương mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp. Vy vẫn ngồi trên sàn phòng tắm, bất động như một bức tượng.

Anh ta quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt lại bắt đầu lã chã rơi.

“Vy… Anh xin lỗi… Anh là một thằng khốn nạn, một con thú… Anh biết…”

Vy không nói gì. Cô chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo hơn cả sàn đá cẩm thạch dưới thân mình.

Thấy sự im lặng đáng sợ của cô, Minh dường như đã đưa ra một quyết định. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.

“Vy, nghe anh nói,” anh ta bắt đầu, giọng run rẩy một cách máy móc. “Chuyện hôm nay… nó chỉ là một tai nạn. Một sai lầm khủng khiếp. Chỉ một lần duy nhất, anh thề.”

Vy khẽ nhướng mày. Một tia cảm xúc đầu tiên. Sự hoài nghi.

Minh vội vàng nói tiếp, như sợ cô sẽ không tin. “Chiều nay… anh có gặp vài đối tác. Họ mời rượu… anh đã uống quá nhiều. Anh say, say đến mức không biết trời đất là gì. Anh chỉ nhớ là mình rất nhớ em, rất muốn em.”

Anh ta kể một câu chuyện rời rạc, một lời nói dối được bao bọc bởi sự thống khổ có vẻ chân thành. “Anh trở về nhà… đầu óc quay cuồng. Anh đi lên lầu, anh cứ nghĩ đó là phòng của mình. Cửa phòng không khóa… Anh bước vào, anh thấy một bóng người trên giường. Anh say quá rồi, Vy à… Anh cứ ngỡ đó là em đang đợi anh. Anh… anh đã không nhận ra đó là Linh cho đến khi… cho đến khi mọi chuyện đã quá muộn.”

Anh ta cúi gằm mặt, hai vai rung lên. “Đến lúc anh nhận ra thì đã xong rồi. Anh ghê tởm chính mình. Anh không biết phải làm sao cả. Anh thề với em, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh chỉ yêu mình em thôi. Trong đầu anh lúc đó chỉ có hình ảnh của em. Anh đã nghĩ đó là em, Vy à…”

Lời nói dối. Nó vừa vụng về, lại vừa được tính toán một cách tuyệt vọng. Say ư? Nhầm phòng ư? Nhầm chị gái mình với vợ mình ư? Nó phi lý đến mức nực cười. Bất cứ ai có đầu óc tỉnh táo cũng sẽ thấy những lỗ hổng to tướng trong câu chuyện của anh ta. Làm sao có thể nhầm lẫn cơ thể của Linh với cô? Làm sao có thể không nhận ra khi đã ở bên trong cô ta? Và trên hết, tiếng rên rỉ đầy khoái lạc, đầy chủ động của Linh thì sao? “Bắn hết vào trong lồn của em đi, Minh!” – đó không phải là lời của một nạn nhân bị nhầm lẫn.

Nhưng Vy lúc này không tỉnh táo. Cô đang ở dưới đáy của sự tuyệt vọng. Trái tim cô đã tan nát, và cô đang cố gắng một cách vô vọng để nhặt nhạnh lại những mảnh vỡ. Lời nói dối của Minh, dù nó có phi lý đến đâu, lại giống như một chiếc phao cứu sinh được ném ra.

Một chiếc phao mục nát, nhưng vẫn là một chiếc phao.

Sự thật mà cô đã chứng kiến – một mối quan hệ loạn luân có hệ thống, một sự lừa dối bệnh hoạn – quá kinh tởm, quá sức chịu đựng. Nó sẽ phá hủy mọi thứ. Nhưng lời nói dối của Minh, nó biến sự phản bội có chủ đích thành một “tai nạn say xỉn”. Nó biến một kẻ loạn luân thành một người chồng phạm sai lầm. Nó đau đớn, nhưng nó cho phép một khả năng, dù là nhỏ nhoi, rằng tình yêu anh ta dành cho cô vẫn còn đó, chỉ là bị che lấp bởi một phút hồ đồ. Tin vào nó sẽ dễ dàng hơn là đối mặt với sự thật trần trụi.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ngầu của Minh. Anh ta đang diễn. Cô biết anh ta đang diễn. Nhưng đó là một màn kịch xuất sắc, một màn kịch mà một phần trong cô khao khát được tin.

“Tại sao chị ta không phản kháng?” Vy hỏi, giọng cô khàn đặc, một câu hỏi thử nghiệm.

“Cô ấy cũng bất ngờ… cũng hoảng sợ… Mọi chuyện diễn ra quá nhanh…” Minh lắp bắp, lảng tránh ánh mắt cô. “Sau đó… cô ấy nói sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Cô ấy cũng cảm thấy có lỗi và xấu hổ.”

Vy nhắm mắt lại. Cô không tin. Không một lời nào. Nhưng cô quá mệt mỏi để tranh cãi. Cô quá kiệt quệ để gào lên sự thật mà cô đã thấy. Cô chọn cách tạm thời tin vào một lời nói dối, bởi vì sự thật còn khủng khiếp hơn gấp vạn lần.

“Ra ngoài,” cô thì thầm.

“Vy…”

“Đi ra,” cô lặp lại, giọng lớn hơn một chút.

Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi lẳng lặng đứng dậy. Anh ta không ra khỏi phòng ngủ, chỉ ngồi xuống chiếc sofa ở góc phòng, gục đầu vào hai tay như một kẻ tử tội. Vy không đuổi anh ta đi nữa. Cô chỉ ngồi đó, trên sàn gạch lạnh lẽo. Cô đã không chấp nhận lời nói dối của anh ta. Nhưng cô cũng không vạch trần nó. Cô để nó lơ lửng g iữa hai người, một đám sương mù độc hại.

Những ngày sau đó là địa ngục của sự im lặng. Vy không ra khỏi phòng. Cô không ăn uống. Cô sống như một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình. Minh mang đồ ăn lên, đặt ở cửa, nhưng chúng cứ nguội lạnh dần rồi lại được dọn đi. Cô sụt cân nhanh chóng. Đôi mắt trũng sâu. Thế giới thượng lưu hào nhoáng bên ngoài kia trở nên vô nghĩa.Đến ngày thứ ba, có một tiếng gõ cửa. Không phải tiếng gõ dồn dập, tuyệt vọng của Minh, mà là ba tiếng gõ chậm rãi, từ tốn và đầy uy lực.

Vy im lặng.

“Vy, là ta đây. Mở cửa cho ta, con.”

Giọng của ông Tiến. Cha chồng cô.

Cô vẫn không nhúc nhích. Cô không muốn đối mặt với ai.

“Ta biết con ở trong đó. Ta chỉ muốn nói chuyện một chút thôi. Ta sẽ không ép con.” Giọng ông vẫn đều đều, không một chút nóng vội. “Nhưng con không thể hủy hoại bản thân mình như thế này được. Thằng Minh là một thằng khốn nạn, nhưng con không đáng phải chịu đựng điều này một mình.”

Câu nói “Thằng Minh là một thằng khốn nạn” khiến Vy sững sờ. Nó không phải là một lời bao biện. Nó là một sự thừa nhận. Một sự đồng cảm bất ngờ.

Cô nghe thấy tiếng bước chân ông rời đi. Nhưng vài phút sau, ông quay lại. Cô nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Cánh cửa mở ra.

Ông Tiến đứng đó, trên tay là một khay thức ăn nhỏ với một bát cháo trắng còn bốc khói và một ly nước cam. Ông không nhìn cô với ánh mắt thương hại, mà là một ánh nhìn trầm tĩnh, thấu hiểu.

“Con cần phải ăn một chút,” ông nói nhẹ nhàng. “Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải giữ lấy sức khỏe của mình.”

Ông đặt khay cháo lên chiếc bàn nhỏ, rồi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống ở một khoảng cách tôn trọng. Ông không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Ông không yêu cầu cô phải giải thích.

Ông chỉ ngồi đó, trong im lặng, một sự hiện diện vững chãi và bình tĩnh đến lạ thường. Ông không đứng về phía con trai mình. Ông đang đứng về phía cô.

Lần đầu tiên sau ba ngày, Vy cảm thấy một tia cảm xúc khác ngoài sự ghê tởm và đau đớn. Một tia hy vọng mong manh. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, người cha chồng mà cô vốn luôn cảm thấy xa cách. Giờ đây, ông lại trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cơn bão tố đang nhấn chìm cô. Cô từ từ đứng dậy, bước về phía bàn, và cầm thìa cháo lên.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...