Cá Nước Thân Mật
Trời vừa hửng sáng, người đàn ông trẻ tuổi đang nằm ở trên chiếc giường kia đã không hề buồn ngủ chút nào. Hắn mở to đôi mắt phượng đẹp mê hồn...
Chương 1
Trời vừa hửng sáng, người đàn ông trẻ tuổi đang nằm ở trên chiếc giường kia đãkhông hề buồn ngủ chút nào. Hắn mở to đôi mắt phượng đẹp mê hồn của mình, cúiđầu nhìn cô thiếu nữ giờ đang say ngủ trong khuỷu tay hắn.
Hắn cẩn thận rút lại cánh tay đang để dưới đầu nàng, tiếp đó hắn đắp chăn chonàng thật cẩn thận, để tránh đánh thức nàng khỏi giấc ngủ say.
Mối quan hệ giữa hắn và nàng không thể để cho bất kì ai biết.
Bởi vì, nàng là chủ mà hắn là nô.
Sự khác biệt giữa đất và trời, làm cho hai người bọn họ, một người giống mây,một kẻ lại như bùn lầy.
Mà, hắn chính là bùn, một kẻ hạ nhân nên lăn lộn trong bùn, lại mặc kệ mọi quycủ, lên giường với chủ nhân.
Người đàn ông khẽ thở dài, xuống giường, nhặt lên từng chiếc quần chiếc áođang rơi tán loạn trên mặt đất.
Vừa xoay người một cái, hắn cảm thấy trên lưng đau rát. Hắn xoay người nhìnlại, thấy được mấy vết cắn.
Không cần soi gương, hắn cũng đã biết có chuyện gì xảy ra.
Người gây tội lại đang say ngủ trên chiếc giường mềm hệt như một chú mèo nhỏ.Cứ mỗi lần hai người mây mưa, nàng luôn luôn hết cắn lại cào hắn.
Hắn nhếch môi để lộ nét cười nơi khóe miệng. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hắn lạilưu luyến đi về bên chiếc giường.
Một đôi bàn tay to lớn thon dài tuyệt đẹp vuốt ve đôi má nàng. Hắn lại sợ đánhthức nàng, thế cho nên cũng chỉ có thể khẽ khàng ve vuốt.
Xem thật kĩ gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, hắn thở dài. Tiếng thở dàinày, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cũng là vì sợ đánh thức vị mĩ nhân đang sayngủ trên giường kia.
Hắn lặng lẽ khắc dấu môi thơm lên cái trán trắng nõn như ngọc của nàng. Cũngchỉ vào những lúc nàng không có ý thức, hắn mới dám làm những động tác khônghợp với quy củ như vậy.
Thật cẩn thận đem những sợi tóc tán loạn trên mặt nàng chuốt về phía sau, rồilại giúp nàng rửa thật sạch những dấu vết đêm qua để lại, tiếp tục dắt chăncho nàng, làm tốt hết tất cả hắn mới im lặng rời đi phòng nàng.
Cửa phòng đóng lại, trời vẫn còn xám đen, bình minh vẫn đang núp mình tronglòng những đám mây.
Nhân lúc lầu gác không có người hầu nào đi lại, hắn đi trên hành lang gấp khúccực kì thong dong.
"Chúc buổi sáng tốt lành, tổng quản." Có vài tên nô bộc dậy sớm, vừa thấy hắnđã khom lưng cúi chào.
Hắn luôn đáp lại bằng một nụ cười nhạt, ưỡn ngực lên tiếp tục đi về phíatrước.
Đúng thế, hắn là một gã tổng quản, nhưng lại là vị tổng quản của một gia đìnhnổi tiếng nhất thành Phượng Thiên - họ Thượng Quan.
Năm ấy, Thượng Quan Tiểu Du mới 10 tuổi, vừa mới đến Tế Châu làm việc cùng đạitỷ và phụ thân, đã gặp được một cảnh này.
Hắn bị nàng mua…
Cả đời.
Hắn còn nhớ như in một câu mà Thượng Quan Tiểu Du đã từng nói với hắn.
"Đời này, ngươi là người của ta." Khi ấy, Thượng Quan Tiểu Du vẫn còn giữ néttrẻ con xinh xắn trên gương mặt, lại tuyên bố với giọng điệu kiên quyết vôcùng.
Biểu tình, giọng điệu, và cả ánh mắt nàng khi đó, đến tận bây giờ vẫn mãi khắcsâu trong lòng của hắn.
Vì thế, hắn cũng không do dự nhiều thêm nữa, quyết định cùng nàng đi vào thànhPhượng Thiên.
Trong mắt hắn, nàng là chủ nhân. Hơn nữa, còn là một vị chủ nhân vô cùng kiêucăng, tùy hứng, coi trời bằng vung!
Nhớ tới những hình ảnh khi hắn và nàng mây mưa, lòng hắn lại dâng lên một niềmcảm xúc phức tạp khó tả.
Mối quan hệ của hai người, đã không cẩn thận thay đổi vào một ngày lúc nàng 15tuổi.
Ngày đó, hắn đang tắm rửa ở trong phòng, nàng lại bạo dạn xông vào phòng hắn.Chỉ trong tích tắc, dường như không khí đều ngưng kết thành băng.
Nàng không có thét lên, cũng không hề che mặt bỏ chạy.
Mà ngược lại, hắn lại giống như một cô nương, vùi mình vào trong bồn tắm, chỉhy vọng chủ nhân có thể tự mình hiểu lấy mà rời đi trước mặt hắn.
Thế nhưng, nàng cũng không làm như vậy. Ngược lại, nàng di động bước chân,từng bước một đi về phía hắn, còn bá đạo lệnh cho hắn dứng lên khỏi bồn tắm.
Bởi vì nàng đã thấy một thứ mà trước giờ nàng chưa bao giờ thấy, cái thứ đượcgiấu ở giữa đôi chân hắn!
Vì thế đêm hôm đó... không cần miêu tả thêm gì nhiều, hắn đã bị nàng cưỡngbách ép lên giường, làm cái chuyện cùng loại với điều tối qua hai người đãlàm.
Nói tóm lại, có thể dùng bốn chữ hình dung, đó chính là:
Hắn đã mất trinh.
Nhưng ở trong phủ Thượng Quan này, ở bên ngoài hắn vẫn giữ vẻ ngoài đạm mạc,bình thường sẽ cách xa Thượng Quan Tiểu Du một chút.
Hắn không dám biểu hiện quá mức thân mật với nàng. Mỗi lần chủ nhân triệukiến, hắn sẽ lấy lòng nàng đến tận lúc nàng thực sự hài lòng, rồi ôm nàng chođến khi trời sáng, sau đó lại nhân lúc nàng ngủ say, lặng lẽ rời khỏi phòngnàng.
Mối quan hệ này duy trì tới hôm nay, vừa đúng tròn một năm.
Trong đầu Phong Nhạc Thủy giờ xuất hiện rất nhiều ý nghĩ phức tạp. Hắn đi vềphía đại sảnh, một ngày bận rộn mới đã lại bắt đầu.
Đôi chân dài mới vừa bước tới đại sảnh, hắn đã thấy một cô nương ngồi trên ghếcúi đầu uống một chén thuốc đen.
"Chúc buổi sáng tốt lành, đại cô nương." Tuy ở ngoài hắn không lộ chút sắcmặt, nhưng trong lòng, hắn lại khiếp sợ vì sao hôm nay Thượng Quan Tiểu Nguyệtlại thức dậy sớm như vậy.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của mìnhlên, sắc mặt tuy có chút tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.
"Tổng quản đêm qua thức trắng sao?" Giọng nàng nghe bình thản như hồ sâu,giống như chẳng hề có chút cảm xúc gợn sóng nào cả.
Cứ việc sợ bị nhìn ra chút manh mối gì, nhưng mà ở trước mặt một người thôngminh như Thượng Quan Tiểu Nguyệt, hắn chỉ biết gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy."
"Vì sao?" Nàng buông chén thuốc trên tay, đôi con ngươi khôn khéo đang dò xéthắn.
"Kết toán sổ sách đến quên cả thời gian." Hắn vốn là người ít lời, bởi vậy chỉtrả lời một cách đơn giản, "Đại cô nương lại nhiễm phong hàn rồi sao?"
"Không sao." Giọng nàng nghe có chút khàn khàn, nhưng thoạt nhìn cũng khôngtính yếu ớt.
"Để ta mời tứ cô nương đến xem bệnh cho ngài." Nói xong, hắn xoay người muốnrời đi trước mặt nàng, sợ đôi con ngươi khôn khéo kia nhìn ra tâm sự của hắn.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt như nhớ ra điều gì, đột nhiên kêu tên của hắn, "NhạcThủy."
Bước chân hắn bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ, sau đó hắn quay đầu, "Đại cônương còn muốn dặn gì chăng?"
"Ngươi đã đến phủ được bao nhiêu năm rồi?" Nàng cười hỏi, nghe như không có ýtứ gì khác.
"6 năm." Hắn thành thật trả lời, không hiểu ý tứ giấu trong lời nàng vừa nói.
Nàng gật đầu, vẫy tay, "Không có gì, ngươi đi làm việc của ngươi đi!"
Hắn nhanh chóng rời đi, nhưng lại vì vấn đề này, chôn vào lòng một hạt mầmnghi vấn.
Hắn cũng không hề phát hiện, ngay lúc hắn xoay người rời đi, Thượng Quan TiểuNguyệt nhếch lên cánh môi cười đầy quỷ dị.
★ ☆ ★ ☆ ★
Trong phủ, Thượng Quan Tiểu Du là út, sinh ra ở trong một gia đình giàu có tộtđỉnh ở thành Phượng Thiên.
Người từ nhỏ đã có số sướng như nàng, tuy rằng phía trên còn có 7 người tỷ tỷ,nàng xếp thứ tám nhưng cũng là viên ngọc quý được mọi người nâng niu tronglòng bàn tay.
Năm nay, nàng tròn 16 tuổi, mi thanh mục tú, có một gương mặt trái xoan xinhđẹp, dưới hàng lông mày là đôi mắt đen lung linh sáng ngời, dưới chiếc mũi dọcdừa cao thẳng là đôi môi mọng nước, mỗi khi hé miệng, lại mang theo một nétquật cường.
Tuy trên mặt còn có nét trẻ con, nhưng dáng người nàng thon thả cao gầy, giữađôi mày còn có nét lõi đời, thể hiện nàng cực kì từng trải.
Từ nhỏ, nàng đã đi theo cha và đại tỷ học tập, trông non cửa hàng của phủThượng Quan.
Từ nhỏ, người nàng sùng bái nhất là đại tỷ, hy vọng sau khi lớn lên nàng cóthể giống như đại tỷ, một người xây dựng một mảnh trời, khéo léo xử lý mọichuyện trong cửa hàng.
Nay nàng đã 16 tuổi, trong số những cửa hàng mang danh nghĩa của cha và đạitỷ, có một phần ba đã bị nàng nắm trong tay.
Tuy thủ đoạn của nàng không túc trí đa mưu bằng đại tỷ, nhưng nàng có nguyêntắc giải quyết của riêng mình.
Ai ai ở thành Phượng Thiên cũng đều biết, tám vị cô nương của phủ Thượng Quan,người nào cũng có năng lực.
Đứng hàng út Thượng Quan Tiểu Du, nổi danh làm việc mau, ngoan, chuẩn. Làmviệc không hề lê thê dong dài, thứ gì nàng muốn, cái gì cũng không hoãn, nhấtđịnh phải chiếm tới tay.
Nàng là người có cá tính thu hút người ngoài nhất trong tám người chị em.
Ương ngạnh, bá đạo, lại nhanh nhẹn, dũng mãnh. Lấy những từ này đến hình dungnàng, thật là thích hợp.
"Cái đồ Phượng Tiểu Khuynh trời đánh kia!" Thượng Quan Tiểu Du mặc bộ áo váybó người thuận thiện để vận động, giờ đang đứng ở trước cổng lớn mà tức giận,rống to về phía một cánh cổng cũng to lớn không kém khác.
"Rống cái gì?" Tọa lạc đối diện phủ Thượng Quan là phủ nhà họ Phượng, ngườiđáp lời nàng là một cô nương cùng tuổi đáng yêu xinh đẹp.
Quả thực Phượng Tiểu Khuynh có dáng người hệt như tên nàng, là quốc sắc thiênhương, chỉ có điều so với Thượng Quan Tiểu Du thì nhỏ gầy một ít, trông xinhxắn như một bức tượng búp bê bằng gốm sứ.
"Ngươi còn dám hỏi ta rống cái gì?" Thượng Quan Tiểu Du tiến lên phía trước,đứng ở ngã tư đường ngay giữa hai phủ, "Việc buôn bán là quang minh lỗi lạc,ngươi lại dám lén hối lộ thương gia, bán hàng giá thấp hơn thị trường!"
Phượng Tiểu Khuynh cười rộ lên sẽ có một đôi núm đồng tiền xuất hiện, tuy rằngnàng còn nhỏ tuổi, nhưng khí thế cũng không thua kém bao nhiêu, "Việc buôn bánchẳng phải là tùy năng lực mỗi người hay sao?"
"Năng lực của ngươi chỉ là biết giở mấy cái thủ đoạn đê hèn đó hả?" ThượngQuan Tiểu Du bĩu môi giận dỗi.
Hai vị cô nương đối mặt với nhau, tuy rằng thu hút nhiều ánh nhìn, nhưng ngườita cũng đã nhìn mãi thành quen.
Hai nhà họ Phượng và Thượng Quan ban đầu cũng không có gì trở mặt, nhưng từkhi hai vị cô nương này sinh ra, lại hiểu biết thì đã không biết vì sao gaimắt lẫn nhau.
Những thứ Thượng Quan Tiểu Du có, Phượng Tiểu Khuynh cũng nhất định dùng mọibiện pháp để giành được những thứ giống hệt như thế, hay như những điều PhượngTiểu Khuynh có thể làm, nhất định Thượng Quan Tiểu Du cũng sẽ gắng sức đuổitheo, sóng hàng với nàng.
Có đối thủ cạnh tranh tuy là chuyện tốt, nhưng nếu hai nhà đấu nhau quá kịchliệt, sẽ biến thành đối thủ một mất một còn, giống như hai nàng đây vậy.
Làm bất cứ chuyện gì cũng phải so bì nhau, thỉnh thoảng còn có thể đạp đốiphương một cú, tuy rằng không ảnh hưởng toàn cục, nhưng vì thời gian trôi quacũng đã lâu, cả hai đều vô cùng để ý đến hành động của đối phương.
"Như vậy vẫn còn thục nữ hơn kẻ mỗi lần chỉ biết dùng nắm đấm để thuyết phụcngười khác."
Phượng Tiểu Khuynh híp mắt cười nói, không coi Thượng Quan Tiểu Du ra gì.
"Ngươi..." Thượng Quan Tiểu Du lặng lẽ siết chặt nắm tay, gương mặt xinh xắnlúc này cứng đờ.
"Chẳng lẽ ngươi định đánh cả ta?" Phượng Tiểu Khuynh nâng lên khuôn mặt nhỏnhắn xinh xắn của mình, vẫn cười đến đáng đánh đòn như vậy.
Tưởng nàng không dám ra tay hả? Thượng Quan Tiểu Du siết nắm đấm thật chặt,rất chặt.
Đúng thế! Nàng không dám giơ nắm đấm về phía cô nương gầy yếu trước mặt này.
Nhưng đây là vấn đề mặt mũi, dù gì nàng không thể làm một con chó chết chủ,chỉ biết sủa mà không biết cắn!
"Tiểu thư."
Cũng may, có người trung gian đến giải vây.
"Làm sao?" Thượng Quan Tiểu Du tuy đã có bậc thang để hạ, nhưng vẫn còn hiếuthắng gầm nhẹ.
“Cửa hàng Nam Dương đưa sổ sách tới, đại cô nương mời tiểu thư đến trướngphòng*.” Phong Nhạc Thủy rũ mắt, ôn tồn nói. (phòng kế toán)
"Hừ!" Thượng Quan Tiểu Du phất tay áo, xoay người muốn đi về phủ Thượng Quan.
Phượng Tiểu Khuynh vừa nhìn thấy Phong Nhạc Thủy, ngay lập tức đổi giọng ngọtngấy đi đến bên cạnh hắn, "Nhạc Thủy ca ca."
Một câu "Nhạc Thủy ca ca" đã níu lại bước chân của Thượng Quan Tiểu Du, vừaquay đầu, nàng nhìn thấy thân hình bé bỏng xinh đẹp của Phượng Tiểu Khuynhđang dính lấy người Phong Nhạc Thủy giống như một con khỉ đang leo cây vậy.
Lửa giận giống như mây đen bao phủ trên đầu Thượng Quan Tiểu Du.
"Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?" Phượng Tiểu Khanh liếc nhìn nàng một cái, khôngthèm để ý đến nét lo lắng trên khuôn mặt nàng, tươi cười đầy miệng nói: "Đãsuy nghĩ đến việc bỏ chức tổng quản phủ Thượng Quan, đến phủ nhà ta chưa hả?"
"Phượng Tiểu Khanh!" Thượng Quan Tiểu Du tiến lên, cực kì khó chịu tách ra haingười, đôi tay nhỏ bé kéo Phong Nhạc Thủy lại, "Ngươi lớn mật thật, dám cướpngười của ta hả?"
"Đúng thế đấy thì đã sao?" Phượng Tiểu Khanh phiết môi, "Nếu không phải lúctrước ngươi đẩy ngã ta xuống đất, lấy bạc ra trước ta, thì hôm nay Nhạc Thủyca ca đã là tổng quản của phủ Phượng rồi."
Đúng thế! Lúc trước Phượng Tiểu Khanh và Thượng Quan Tiểu Du cùng coi trọngPhong Nhạc Thủy, là nàng đẩy ngã Phượng Tiểu Khanh mới có thể lấy bạc ra trướcmua được hắn.
Đúng thế đấy thì đã sao nào?
Đoạt thua chính là đoạt thua chứ còn gì nữa! Giờ nàng đã là chủ nhân của PhongNhạc Thủy, hiện tại Phượng Tiểu Khanh mới muốn hoành đao đoạt ái thì cũng đãquá muộn rồi.
"Hắn là của ta." Thượng Quan Tiểu Du tranh lời, kéo Phong Nhạc Thủy lại, giấuở sau người, "Ta nói cho ngươi, đừng có động đến hắn."
"Là như thế này sao?" Phượng Tiểu Khanh khẽ cười, chớp mắt một cái, trong mắtnàng chước quỷ mưu ma đang không ngừng lưu chuyển, "Hắn chỉ là một gã tổngquản của phủ Thượng Quan, thế mà ngươi lại coi hắn như là bảo bối vậy."
"Ai cần ngươi lo." Đương nhiên Thượng Quan Tiểu Du sẽ không ngốc đến nỗi nóihết ra mối quan hệ của nàng và Phong Nhạc Thủy, chỉ đáp một lời, "Chỉ cần làthứ ta coi trọng, đều không đến lượt Phượng Tiểu Khanh ngươi."
Nàng lười phải giải thích với đối thủ một mất một còn, lôi kéo Phong Nhạc Thủyđi về trong phủ.
Phượng Tiểu Khanh nhìn hai người với đôi mắt đầy thâm ý, "Xem ra, ta đã vôtình phát hiện một nhược điểm của tên Tiểu Ngư Nhi kia rồi..."
Nàng nhếch môi cười tươi. Trong tiếng cười khanh khách mang theo quỷ linh, chegiấu rất nhiều quỷ dị và giảo hoạt.
★ ☆ ★ ☆ ★
"Tiểu Thư." Phong Nhạc Thủy thấy Thượng Quan Tiểu Du nắm tay mình, biết đã viphạm thân phận chủ tớ nên đã lên tiếng nhắc nhở nàng. “Có chuyện gì?” ThượngQuan Tiểu Du vẫn đang bực mình, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Phong Nhạc Thủy.Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận kia, trong đôi con ngươi đen ấykhông hề có một chút tức giận cũng như mất kiên nhẫn, ngược lại còn chan chứanỗi bao dung yêu chiều vô hạn. “Tiểu thư lại tranh chấp với Phượng cô nươngsao?” Giọng của hắn vọng vào tai nàng, nhân lúc nàng tức giận mà vụng trộm rúttay mình lại, kẻo không khéo trên đường đi chúng nô bộc trong phủ lại ghé mắtnhìn. “Thì sao nào?” Nàng liếc nhìn hắn, giọng nói ác liệt vô cùng, “Ngươi đaulòng nàng ta à?”
"Nếu đau lòng Phượng cô nương, ta sẽ không cho tiểu thư một bậc thang bướcxuống." Giọng hắn nghe không nóng không lạnh, như thể đang tường thuật một sựviệc rất là đúng lí hợp tình.
Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên.
"Biết ngay là ngươi đến quấy rối mà!" Nàng vội xoay khuôn mặt đỏ bừng của mìnhqua chỗ khác, quật cường không chịu thừa nhận lúc đó mình đã rất khó xử, "Nếulúc ấy ngươi không xuất hiện thì ta đã đấm cho Phượng Tiểu Khuynh một cú thâmmắt rồi!"
Hắn mím môi cười khẽ, không phá vỡ tấm màng ngụy trang của nàng, "Nghe nóithân thể Phượng cô nương nhu nhược, chỉ sợ không chịu nổi một quyền của tiểuthư."
Nàng rên hừ hừ, trong tai vang đến lời hắn nói về người con gái khác, tronglòng nàng bỗng có chút không thoải mái.
Vì vậy, nàng dừng chân, chợt xoay người lại, đôi mắt to tròn nhìn xoáy vàohắn.
Hắn quen thuộc nàng đến từng hành vi cử chỉ, biết trong mắt nàng đang nén cơntức giận, tức giận cứ nói đến là đến, không hề báo trước, hệt như một cơn gióvậy.
"Nếu ngươi lo lắng nàng ta thì đi sang đó mà làm tổng quản!" Không hiểu sao,nàng bỗng nhiên nóng nảy lên.
Cơn tức này, chính bản thân nàng cũng không hiểu nổi, nhưng không biết vì saonó ngày một cháy lên mạnh mẽ hơn.
"Tiểu thư mới là chủ nhân của ta." Hắn đã sớm quen với tính cách thô bạo củanàng, vì vậy hắn trả lời rất thản nhiên.
"Vậy ngươi mặc kệ thân thể của Phượng Tiểu Khuynh có nhu nhược hay không!"Nàng cực kì không thích hắn nhắc tới người con gái khác, nhất là người đó lạilà đối thủ một mất một còn của mình.
Hơn thế nữa, tính Phượng Tiểu Khuynh lại là phản cốt. Mỗi thứ nàng thích, nàngta sẽ tìm đủ mọi cách đoạt đến những thứ giống hệt như thế.
Bằng không, nàng ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, cướp đi chúng từ tay nàng.
Bởi thế, nàng mới luôn luôn đề phòng Phượng Tiểu Khuynh, kẻo đến một lúc nàođó nàng lại rơi vào tay kẻ thù một mất một còn thì hối cũng chẳng kịp.
Hơn nữa, năm đó, nàng và Phượng Tiểu Khuynh cùng gặp Phong Nhạc Thủy ở TếChâu. Nếu không phải nàng nhanh tay lẹ mắt đưa bạc ra trước thì giờ này PhongNhạc Thủy cũng không phải là người của nàng.
Hừ! Những gì nàng coi trọng, sao có thể bị người khác cướp đi.
"Ngươi là của ta." Cặp mắt đẹp mang đầy nỗi giận hờn kia đối mắt với đôi ngươiđen thâm thúy của Phong Nhạc Thủy, "Cả đời, biết không?"
Phong Nhạc Thủy sợ run người một lát, cuối cùng, hắn cười khẽ.
"Biết." Hắn nói ít đến đáng thương, nhưng lại bởi lời nói bá đạo ấy của nàngmà lòng hắn như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
"Còn nữa. . ." Đại tiểu thư nàng còn nói thêm một câu.
"Hửm?" Hắn như một nàng dâu nhỏ, chuyên tâm lắng nghe.
"Trừ khi ta không cần ngươi, bằng không đời này cho đến tận lúc chết, ngươivẫn mãi là người của ta!"
Trừ khi nàng không cần hắn. . .
Nếu vậy, liệu hắn có thể tham lam xin với ông trời, rằng hãy để nàng cả đờinày đều đừng vứt bỏ hắn có được hay không?
Nhưng hắn biết, lời này không phải lời hứa, đây chỉ là một câu nói lúc nàngtức giận bốc đồng.
Thế nhưng, chỉ cần một câu nói bốc đồng như vậy, lại như là một cái gôngxiềng, gắt gao xiết chặt lấy con tim của hắn.
Truyện sex
- Truyện sex có ảnh
- Người chuyển giới
- Cuckold
- Truyện dâm hiệp
- Truyện dịch
- Truyện Femdom
- Truyện les
- Truyện Loli
- Truyện ma quỷ
- Truyện NTR
- Truyện sắc hiệp
- Truyện cổ trang
- Truyện BDSM
- Trao đổi vợ chồng
- Người và thú
- Nhân viên công sở
- Nhìn lén
- Nói chuyện khiêu dâm
- Nứng lồn
- Ông ăn chả bà ăn nem
- Some
- Tâm sự bạn đọc
- Thầy đụ trò
- Thuốc kích dục
- Truyện sex bạo dâm
- Truyện sex có thật
- Truyện sex ở nhà trọ
- Truyện sex phá trinh
- Truyện sex tống tình
- Truyện sex về ngày Noel
- Truyện teen
- Truyện Tết
- Truyện tiên hiệp
- Truyện xã hội
- Truyện xuyên không
- Vợ chồng
- Truyện sex nhẹ nhàng
- Truyện sex ngoại tình
- Truyện sex nặng
- Truyện sex cô giáo
- Truyện sex cưỡng dâm
- Truyện sex diễn viên
- Truyện sex hạng nặng
- Truyện sex hay
- Truyện sex hiếp dâm
- Truyện sex học sinh
- Truyện sex khổ dâm
- Truyện sex loạn luân
- Truyện sex mạnh
- Vừa làm tình vừa khẩu dâm
- Bác sĩ y tá
- Địt con nuôi
- Đụ bà
- Đụ bạn của con
- Đụ bạn của người yêu
- Đụ bạn gái
- Đụ bạn vợ
- Đụ cave
- Đụ cháu gái
- Đụ chị gái
- Đụ chồng bạn
- Dùng sextoys
- Dâm thư trung quốc
- Cứu NET
- Bạn bè
- Bỏ nhà đi bụi
- Bố chồng nàng dâu
- Bố đụ con gái
- Cha dượng đụ con riêng
- Chat sex
- Chăn rau
- Chị dâu em rể
- Chuốc thuốc mê
- Con gái thủ dâm
- Đụ công khai
- Đụ dì
- Đụ tập thể
- Đụ thím
- Đụ thư ký
- Đụ vợ bạn
- Đụ với hàng xóm
- Gái vú to
- Không mặc quần lót khi ra đường
- Kinh nghiệm làm tình
- Làm tình lúc sáng sớm
- Làm tình với chị vợ
- Đụ người yêu của bạn
- Đụ người yêu cũ
- Đụ mẹ vợ
- Đụ em dâu
- Đụ em gái
- Đụ em họ
- Đụ em vợ
- Đụ giúp việc
- Đụ khách hàng
- Đụ lỗ đít
- Đụ máy bay
- Đụ mẹ bạn
- Đụ mẹ ruột
- Làm tình với đồng nghiệp
- Việt Kiều
- Đụ gái dâm & gái xinh
- Tình một đêm
- Sex vụng trộm
- Sex tour
- Già dâm dê
- Gái có con
- Gái có bầu
- Sex bắt cóc
- Sex mát xa
- Sex cổ tích
- Harem & hậu cung
- Đụ con dâu
- Sex huấn luyện
- Sugar baby
- Đụ gái nước ngoài
- Gangbang
- Đụ vợ sếp
- Sex kinh dị
- Đụ mẹ kế
- Mạt thế, tận thế
- Đô thị
- Khoa huyễn, huyền huyễn
- Võng du
- Quan trường
- Ngôn tình
- Ngược
- Sủng
