Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Công Tử Như Tuyết

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Đọc truyện Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời – Chương 1 Oanh – – Lại một đợt pháo kích rơi bên cạnh lều chữa bệnh cho thương...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Công Tử Như Tuyết

Trạng thái: Đang ra

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Vợ chồng Ngôn tình Truyện sex nhẹ nhàng Truyện xuyên không

Danh sách chương (191)

Chương 122: Nhất định Là Tàn Binh Của Chiến Tranh Chương 123: Áo Ngủ Tơ Tằm Màu đen? Chương 124: Trừ Bỏ Em Ra, Không Có Người Con Gái Khác Bước Vào Phòng Này! Chương 125: Anh đúng Là Người đàn ông Thu Hút Ong Bướm Chương 126: “không Bằng Anh đến Mát Xa Toàn Thân Cho Em?” Chương 127: Cô Làm Cái Gì Mà Anh Không Thể Quên được Cô Chương 128: Tay Anh đặt Lên Tim Cô Chương 129: Đường Mặc Trầm, Anh Ngủ Cùng Người Con Gái Mình Là Còn Lén Lút Sao? Chương 130: Mỗi Ngày Trêu Chọc Như Vậy, Eo Nhỏ ăn Không Tiêu Chương 131: Quả Nhiên Vẫn đến! Chương 132: Anh Dám? Chương 133: Đừng đem Chính Mình Chơi Chết, Buổi Tối Tôi Còn Muốn Chơi Cô đấy Chương 134: Có Biết Nhân Vật ác Trong Phim Phần Lớn Sẽ Chết Như Thế Nào Không? Chương 135: Về Sau đừng Làm Phiền Tôi Nữa Chương 136: Thật Là Xui Xẻo Tột Cùng! Chương 137: Kẻ Thất Bại Không Có Tư Cách Uy Hiếp Tôi! Chương 138: “chú Nhỏ Nhớ Em Sao?” Chương 139: Chú Nhỏ Cao Lãnh Cũng Là Nam Nhân, Không Phải Sao? Chương 140: Tình Chiếm Hữu Chương 141: Đẹp Trai Nhất Khoa Ngoại Chương 142: Thật Là Giống Bỉ ổi Chương 143: Bằng Không…. Em Cùng Chú Nhỏ Cùng Nhau Tắm Chương 144: Ngoan Ngoan Giơ Tay Lên, Hướng Em đầu Hàng Chương 145: “nói, Nhớ Anh Không?” Chương 146: Vợ Tương Lai Chương 147: Quả Nhiên Mỗi Người đàn ông Trong Thân Thể đều Là Kẻ Lưu Manh! Chương 148: Tên Thân Mật Mới, Tiểu Yêu Tinh! Chương 149: Tâm Tư Không Bằng Anh, Vậy Hôn Thôi! Chương 150: Thật Sự Muốn Chia Công Không Muốn Gặp Chuyện! Chương 151: Xảy Ra Chuyện, Tôi Chịu Trách Nhiệm! Chương 152: Mất Mặt? Chương 153: Không Thể Thiếu Một điều Kiện Bên Trong Chương 154: Ngược Lại Cô Bị Kéo Qua, đặt Lên Ván Cửa Chương 155: Đừng Nói Nhảm, Lăn Xuống Mau! Chương 156: Coi Như Hôm Nay Là Ngày May Mắn Của Cô! Chương 157: Lực đạo Cùng độ Sâu đều Là Vô Cùng Chính Xác Chương 158: Không Làm Cầu Tài, Không Làm Cầu Sắc Chương 159: Cô Nhóc Kia, Ngủ Cũng Không Thành Thực được! Chương 160: Về Sau, đôi Môi Này Chỉ Thuộc Về Mình! Chương 161: Dạy Dỗ Chương 162: Một Viên đạn Chương 163: Thật Là đẹp Trai! Chương 164: Tôi Dùng Dao! Chương 165: Sinh Hoạt Cá Nhân Của Tôi, Không Cần Người Khác đụng Vào Chương 166: Người Hèn Hạ Lúc Nào Cũng Có, Nhưng Năm Nay đặc Biệt Nhiều Chương 167: Trị Số Thông Minh Của Người Này Là Heo Sao? Chương 168: Diễn Viên Nổi Tiếng Annie Chương 169: Thế Nhưng… ôm Một Người đẹp? Chương 170: Phẫn Nộ Nhanh Hơn Phá Chương 171: Tôi Ghét Anh Ta! Chương 172: Người Cuối Cùng Tên Là Bùi Vân Khinh! Chương 173: Thích Khoe Khoang, Tôi Sẽ Khiến Cho Cô Một Kích! Chương 174: Trong Cơ Thể Khó Chịu Mông Muội Chương 175: Ánh Mắt Của Người đó Giống Như Chính Mình Nợ Cô Hai Triệu? Chương 176: Ai Làm Chuyện Cười? Chương 177: Bùi Vân Khinh Kể Chuyện Với Trẻ Con Chương 178: So Với Những C U Truyện Không Thật Thì C U Chuyện Của Cô Càng Làm Cho Mọi Người Xúc động Hơn Chương 179: 38! 38! Chương 180: Chiến Thắng Thuyết Phục Chương 181: Như Một đóa Hoa Nở Rộ

Chương 1: Nhất định Là Tàn Binh Của Chiến Tranh


Đọc truyện Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời – Chương 1

Oanh – –

Lại một đợt pháo kích rơi bên cạnh lều chữa bệnh cho thương binh. Cả một vùng đất, kể cả giường giải phẫu đều chấn động mãnh liệt, ngay cả nữ y tá đang cầm máu bên cạnh cũng run rẩy theo.

Đối diện, người đang đứng ở vị trí chỉ đạo chính là Bùi Vân Khinh lại thản nhiên như không.

“Tăng áp suất oxy lên cao nhất đi!”

Nữ y tá sắc mặt trắng bệch nhìn chăm chú vào lỗ thủng to đùng trên lều, từ nơi này có thể nhìn thấy vài bóng người đang xông về đây.

“Bác sĩ Bùi, có người… Đến kìa!”

Bùi Vân Khinh nói to hơn.

“Mau tăng áp suất oxy lên cao nhất!”

Ở trong mắt cô, chỉ có cuộc giải phẫu và bệnh nhân trước mắt.Nữ y tá phục hồi tinh thần lại, tay trái run run tăng máy áp suất oxy cao hơn. Chú ý tới đồng nghiệp bên cạnh bị đạn lạc bắn trúng ngã xuống, dùng sức cắn chặt răng mới không bật khóc thành tiếng.

Rẹt rẹt – –

Chiếc lều chữa bệnh bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào, một quân nhân cao lớn trang bị đầy đủ võ trang sải từng bước dài xông tới, tầm mắt đảo qua y tá nhỏ, dừng ở trên mặt Bùi vân thanh.

Cho dù cô chỉ lộ ra một đôi mắt, anh vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người mà mình muốn tìm, trong mắt lóe lên mừng như điên, xông lại, kéo tay phải của cô.

“Vân Khinh, theo anh!”

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, Bùi Vân Khinh vẫn luôn vô cảm ngay lập tức biến sắc lập tức chớp mắt không ngừng, xoay mặt nhìn về hướng người mới tới.

Vóc người cao lớn, trên người là bộ quân phục dã chiến. Dù trên mặt thoa bùn đất ngụy trang nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan tinh xảo cùng ánh mắt sáng ngời.

Mặc dù đã mười năm không gặp, cô cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra anh.

Đường Mặc Trầm!

Trái tim, đột nhiên đập dồn dập không ngừng.Bất chợt, lại lạnh xuống.

“anh nhận lầm người rồi!”

“Tôi biết là em!”

Cánh tay của người đàn ông không hề thả lỏng, ngược lại càng xiết chặt hơn, chặt đến mức làm cô đau nhói.

Môi cô run lên, lại nghiêng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của người nọ, trong ánh mắt anh có ánh sáng.

không, không phải ánh sáng!

Đó là ngọn lửa!

Ngọn lửa nhanh chóng biến mất, bị thay thế bởi mặt của cô.

Cánh tay xiết chặt lại, đem cô ôm vào lòng, Đường Mặc Trầm dứt khoát xoay người, dùng thân thể của chính mình bao bọc lấy người trong lòng, trước khi quả bom rơi xuống đất.

một tiếng nổ ầm vang lên, trước khi lỗ tai của cô rơi vào trạng thái bị ù đi, cô ngẩng mặt lên, chỉ thấy bờ môi của anh đang động đậy, Bùi Vân Khinh nhận ra những từ ngữ mấp máy kia, anh đang nói – –Theo anh về nhà!

Trong đầu, đột nhiên vang lên câu trả lời khi hắn đang nhậm chức tổng thống với phóng viên: “Sau này khi không còn làm tổng thống nữa, ngài sẽ làm gì?”

“Tám tuổi học trường Quân Đội cho thiếu niên, hai mươi lăm tuổi vinh hạnh được nhậm chức thượng tướng, ba mươi mốt tuổi được chọn làm tổng thống, hai nhiệm kì liên tiếp là tám năm, nửa cuộc đời đầu tiên của tôi đều phục vụ cho quốc gia. Tôi tự nhận không làm đất nước và người dân thất vọng. Nhưng lại cô phụ mỗi một cô gái. Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy đã chết, mãi đến mấy ngày trước đây, tôi mới biết được cô ấy còn sống. Tôi phải đi tìm cô ấy trở về, xin lỗi cô ấy, cầu xin sự tha thứ của cô ấy, dùng toàn bộ nửa đời sau của tôi, bồi thường cho cô ấy, cưng chiều cô ấy, làm cho cô ấy hạnh phúc!”

Máu từ trên cổ của anh đang chảy ra ồ ạt, chảy xuống trên mặt của cô, nóng bỏng.

cô giơ tay lên, đem hết toàn lực giúp người đàn ông đè lại miệng vết thương.

“Tôi sẽ khâu vết thương lại cho anh ngay…”

Đường Mặc Trầm giơ ngón tay lên, gỡ khẩu trang trên mặt cô xuống, Bùi Vân Khinh muốn ngăn cản thìđã quá muộn.

cô theo bản năng muốn quay mặt đi chỗ khác, tay Đường Mặc Trầm đã đưa đến mơn trớn khuôn mặt đầy vết sẹo của cô.

“Thực xin lỗi!”

trên bầu trời hiện lên ánh lửa, lại một viên đạn lạc bay về hướng họ, trong giờ phút sinh tử đó, Bùi Vân Khinh mạnh mẽ xoay người, nằm đè lên người vị tổng thống, dùng thân thể của chính mình bảo vệ anh.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...