Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Công Tử Như Tuyết

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Đọc truyện Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời – Chương 1 Oanh – – Lại một đợt pháo kích rơi bên cạnh lều chữa bệnh cho thương...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Công Tử Như Tuyết

Trạng thái: Đang ra

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Vợ chồng Ngôn tình Truyện sex nhẹ nhàng Truyện xuyên không

Danh sách chương (191)

Chương 62: Cô… Cô Thế Nhưng Cường Hôn Chú Nhỏ? Chương 63: Bị Nhấc Bổng Lên đến đùi Chương 64: Tay Bé Nhỏ Theo Bản Năng Nắm Chặt áo Sơ Mi Của Anh Chương 65: Cô Nhóc Kia Thế Nhưng Lại Chụp Hình Anh? Chương 66: Thế Nào Là Cô Gái Không Yêu? Chương 67: Trên Môi Có Mùi Rượu Chương 68: Xinh đẹp Là Một Trong Vũ Khí Của đàn Bà Chương 69: Đuổi Người Không đến Phiên Người Chương 70: Tay Bé Nhỏ Tát Bốp Bốp Chương 71: Không Khí Tỏa Mùi Thuốc Súng Chương 72: Cô ấy Không Phải Là Con Gái Mà Là đàn Bà! Chương 73: Hai Người đồng Thời Ngã Trên Giường Chương 74: Giống Như Nơi Nào đó Có Rượu Ngon, Chờ Hắn Uống Chương 75: Trên Da Tựa Hồ Còn Giữ Xúc Cảm Cùng độ ấm Của Anh Chương 76: Hơi Thở Khoan Thai, Tươi đẹp Mà Không Yêu Chương 77: Đã Nghĩ đường đi Nước Bước Nhanh Như Vậy? Chương 78: Tiết Lộ Thương Tích, Tàn Nhẫn Chặn Lại Chương 79: Cô Kỳ Thật Rất Hoan Nghênh Anh đến đây Ngủ? Chương 80: Ngay Cả Khi đặt Ngón Tay Trên đầu Gối Cũng Không Nhúc Nhích Một Cái Chương 81: Đang Mở đến Cúc áo Thứ Hai Rồi Chương 82: Như Dã Thú Cắn Xé Con Mồi Của Mình Chương 83: Anh Tin Không, Em… Chính Em Tự Cởi! Chương 84: Chinh Phục Anh, Em Chính Là ‘dưới Một Người Trên Vạn Người’ Chương 85: Điểm Yếu đang ở Trong Tay Cô, Còn Muốn Bùng Nổ Nữa! Chương 86: Làm Người Dù Cường đại đến đâu, Cũng Có Người Làm Tôi Bày Ra Vẻ Mặt ôn Hòa! Chương 87: Chờ Hắn Ta Trở Lại, Thân Thể Của Cô đã Lạnh Chương 88: Trách Không được Ngay Cả Bộ Trưởng đều Cưng Chiều Cô Như Vậy Chương 89: Máu Như Thủy Triều Làm Sạch Các Mạch Máu Chương 90: Tôi Nói Bất Cứ Chuyện Gì, Nhưng Không Bao Gồm Bùi Vân Khinh Chương 91: Tôi Muốn Chặt Gân Cốt, Lột Da Của Cô Chương 92: Trái Tim Giống Như Bị Người Cố Gắng Xé Rách Chương 93: Chú Nhỏ, Cứu Em! Chương 94: Lửa Nóng Trên Môi Anh Chương 95: Từ Hôm Nay Trở đi, Em Chính Là Vân Khinh Của Anh Chương 96: Thì Ra Là Có Tình Cảm Chương 97: Chú Nhỏ Nhà Ta Cưng Chiều Chương 98: Cho Nên… Anh Muốn đem Em Hôn Tỉnh? Chương 99: Chỉ Liếc Mắt Thôi Mà Lòng Cô đã Nhảy điên Cuồng Chương 100: Giống Như Con Cọp Con, ở Dưới Chăn Uốn Tới ẹo Lui Chương 101: Khi Người đàn ông Ghen Chương 102: Đường Trầm Mặc Uy Hiếp! Chương 103: Cô Có Thể Tùy Tiện Hôn, Tùy Tiện ôm Chương 104: Sao Không Nhìn Trong Gương, Xem Bản Thân Mình Có Mấy Ký Thịt? Chương 105: Thật Sự Là Hình Mẫu Của Chị Tốt! Chương 106: Bữa Cơm Này, Thức ăn Kêu Thật Vô Cùng Ngon! Chương 107: Má ơi, Nhất Thời đắc ý Vênh Váo Chương 108: Hôn Môi Tính Là Cái Gì, Cô Còn Hôn Hơn Miệng Nữa đó! Chương 109: Quả Nhiên, Chú Nhỏ Vẫn Thương Cô! Chương 110: Tôi Nhìn Xem Ai Mẹ Nó Trâu Như Vậy X Chương 111: Trở Thành Miss Queen Chương 112: Quay Về Gặp Phải Hạng Người Không Biết Chuyện Như Vậy Chương 113: Đừng Nương Tay, Tôi Sẽ Trả Tiền Thuốc Men! Chương 114: Cảm Thấy Sốt Ruột, Lo Lắng Cái Quy Tắc Gì Chứ? Chương 115: Hiện Tại Cô đã đau Muốn Chết Rồi, Anh Ta Còn Không Buông Ta Cô? Chương 116: Chú Nhỏ Là Người Sạch Sẽ, Làm Sao Lấy Miệng Mình… Chương 117: Nằm Trong Ngực Anh, Giống Như Một Con Mèo Lười Chương 118: Loại Trừ Giải Phẫu Nam Khoa, Thì Khoa Nào Cũng được Chương 119: Cô Gần Với Thần Chết Hơn Một Bước Chương 120: Chẳng Lẽ, Thất Bại Thật Sự? Chương 121: Vị Nhâm đại Nhân Tìm Ra Có Chút Chậm!

Chương 1: Cô… Cô Thế Nhưng Cường Hôn Chú Nhỏ?


Đọc truyện Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời – Chương 1

Oanh – –

Lại một đợt pháo kích rơi bên cạnh lều chữa bệnh cho thương binh. Cả một vùng đất, kể cả giường giải phẫu đều chấn động mãnh liệt, ngay cả nữ y tá đang cầm máu bên cạnh cũng run rẩy theo.

Đối diện, người đang đứng ở vị trí chỉ đạo chính là Bùi Vân Khinh lại thản nhiên như không.

“Tăng áp suất oxy lên cao nhất đi!”

Nữ y tá sắc mặt trắng bệch nhìn chăm chú vào lỗ thủng to đùng trên lều, từ nơi này có thể nhìn thấy vài bóng người đang xông về đây.

“Bác sĩ Bùi, có người… Đến kìa!”

Bùi Vân Khinh nói to hơn.

“Mau tăng áp suất oxy lên cao nhất!”

Ở trong mắt cô, chỉ có cuộc giải phẫu và bệnh nhân trước mắt.Nữ y tá phục hồi tinh thần lại, tay trái run run tăng máy áp suất oxy cao hơn. Chú ý tới đồng nghiệp bên cạnh bị đạn lạc bắn trúng ngã xuống, dùng sức cắn chặt răng mới không bật khóc thành tiếng.

Rẹt rẹt – –

Chiếc lều chữa bệnh bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào, một quân nhân cao lớn trang bị đầy đủ võ trang sải từng bước dài xông tới, tầm mắt đảo qua y tá nhỏ, dừng ở trên mặt Bùi vân thanh.

Cho dù cô chỉ lộ ra một đôi mắt, anh vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người mà mình muốn tìm, trong mắt lóe lên mừng như điên, xông lại, kéo tay phải của cô.

“Vân Khinh, theo anh!”

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, Bùi Vân Khinh vẫn luôn vô cảm ngay lập tức biến sắc lập tức chớp mắt không ngừng, xoay mặt nhìn về hướng người mới tới.

Vóc người cao lớn, trên người là bộ quân phục dã chiến. Dù trên mặt thoa bùn đất ngụy trang nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan tinh xảo cùng ánh mắt sáng ngời.

Mặc dù đã mười năm không gặp, cô cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra anh.

Đường Mặc Trầm!

Trái tim, đột nhiên đập dồn dập không ngừng.Bất chợt, lại lạnh xuống.

“anh nhận lầm người rồi!”

“Tôi biết là em!”

Cánh tay của người đàn ông không hề thả lỏng, ngược lại càng xiết chặt hơn, chặt đến mức làm cô đau nhói.

Môi cô run lên, lại nghiêng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của người nọ, trong ánh mắt anh có ánh sáng.

không, không phải ánh sáng!

Đó là ngọn lửa!

Ngọn lửa nhanh chóng biến mất, bị thay thế bởi mặt của cô.

Cánh tay xiết chặt lại, đem cô ôm vào lòng, Đường Mặc Trầm dứt khoát xoay người, dùng thân thể của chính mình bao bọc lấy người trong lòng, trước khi quả bom rơi xuống đất.

một tiếng nổ ầm vang lên, trước khi lỗ tai của cô rơi vào trạng thái bị ù đi, cô ngẩng mặt lên, chỉ thấy bờ môi của anh đang động đậy, Bùi Vân Khinh nhận ra những từ ngữ mấp máy kia, anh đang nói – –Theo anh về nhà!

Trong đầu, đột nhiên vang lên câu trả lời khi hắn đang nhậm chức tổng thống với phóng viên: “Sau này khi không còn làm tổng thống nữa, ngài sẽ làm gì?”

“Tám tuổi học trường Quân Đội cho thiếu niên, hai mươi lăm tuổi vinh hạnh được nhậm chức thượng tướng, ba mươi mốt tuổi được chọn làm tổng thống, hai nhiệm kì liên tiếp là tám năm, nửa cuộc đời đầu tiên của tôi đều phục vụ cho quốc gia. Tôi tự nhận không làm đất nước và người dân thất vọng. Nhưng lại cô phụ mỗi một cô gái. Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy đã chết, mãi đến mấy ngày trước đây, tôi mới biết được cô ấy còn sống. Tôi phải đi tìm cô ấy trở về, xin lỗi cô ấy, cầu xin sự tha thứ của cô ấy, dùng toàn bộ nửa đời sau của tôi, bồi thường cho cô ấy, cưng chiều cô ấy, làm cho cô ấy hạnh phúc!”

Máu từ trên cổ của anh đang chảy ra ồ ạt, chảy xuống trên mặt của cô, nóng bỏng.

cô giơ tay lên, đem hết toàn lực giúp người đàn ông đè lại miệng vết thương.

“Tôi sẽ khâu vết thương lại cho anh ngay…”

Đường Mặc Trầm giơ ngón tay lên, gỡ khẩu trang trên mặt cô xuống, Bùi Vân Khinh muốn ngăn cản thìđã quá muộn.

cô theo bản năng muốn quay mặt đi chỗ khác, tay Đường Mặc Trầm đã đưa đến mơn trớn khuôn mặt đầy vết sẹo của cô.

“Thực xin lỗi!”

trên bầu trời hiện lên ánh lửa, lại một viên đạn lạc bay về hướng họ, trong giờ phút sinh tử đó, Bùi Vân Khinh mạnh mẽ xoay người, nằm đè lên người vị tổng thống, dùng thân thể của chính mình bảo vệ anh.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...