Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 97



“Chị Bảo Lan!”

Một giọng nói kéo Hoàng Bảo Lan ra khỏi trạng thái làm việc, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trên mặt lập tức nở nụ cười chân thành.

“A Lý, vào đi, lâu lắm không gặp cậu, chạy đi đâu thế?”

Gần đây Gia Long đều tự mình lái xe, Hoàng Bảo Lan còn tưởng A Lý về quê xem mắt.

A Lý cười ngượng, bước vào văn phòng, nói ra một chuyện khiến Hoàng Bảo Lan hơi bất ngờ.

“Chị Bảo Lan, em đến để chào tạm biệt chị, em xin nghỉ việc rồi!”

“Nghỉ việc? Đang yên đang lành sao lại nghỉ? Có phải Gia Long làm khó cậu không?!”

Hoàng Bảo Lan kinh ngạc hỏi, trong lòng có chút dự cảm không lành.

A Lý lại rất thoải mái, thậm chí còn có phần phấn khích.

“Không không không, Chủ tịch đối với em tốt lắm, chị cũng biết em mê xe cộ mà, hồi đi lính em cũng làm lính lái xe. Gần đây có một tiệm sửa xe sắp bán lại, em định tự mở tiệm, vốn ban đầu không đủ, chính Chủ tịch đã đầu tư phần lớn cho em. Thời gian qua em bận rộn chuyện này, vừa nãy cuối cùng cũng ký xong hết các hợp đồng.”

A Lý nói xong, đặt một túi hồ sơ lên bàn, bên trong là các hợp đồng chuyển nhượng tiệm sửa xe.

“Chị Bảo Lan, nhân tiện chị xem giúp em, có vấn đề gì không.”

Hoàng Bảo Lan rút tài liệu trong túi ra xem, là hợp đồng chuyển nhượng tương đối đơn giản, tất nhiên không có sai sót gì.

“A Lý, đây là chuyện tốt, chị phải chúc mừng cậu, nhất định phải làm tốt nhé!”

A Lý thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp.

“Chị yên tâm, em nhất định không phụ sự giúp đỡ của Chủ tịch.”

“Vậy là tốt, sau này nếu gặp khó khăn gì, cậu cũng có thể tìm chị, chị giúp được gì nhất định sẽ giúp!”

A Lý trịnh trọng gật đầu.

“Chị cũng thế, dù em nghỉ việc rồi, nhưng vẫn như trước đây, chỉ cần chị có việc cần em, một cú điện thoại là em có mặt ngay, sửa xe, rửa xe gì em bao hết.”

Hoàng Bảo Lan không khách sáo.

“Vậy thì tốt quá, sau này cứ việc xe cộ là chị tìm cậu!”

“Không thành vấn đề, chị, em cũng ký xong hợp đồng rồi, gần đây bận quá, phải nhanh chóng mở tiệm, vậy em… đi trước đây.”

“Ừ, cậu mau đi làm việc đi, sau này cũng đâu phải không gặp nữa, đợi cậu rảnh, chị mời cậu ăn cơm!”

“Vâng!”

A Lý đứng dậy, thu lại túi hồ sơ trên bàn, lúc sắp đi, trên mặt lộ vẻ do dự. Anh ta biết có những chuyện không cần mình nhiều lời, nhưng vì tình cảm chị em với Hoàng Bảo Lan, anh ta vẫn chọn lên tiếng.

“Chị Bảo Lan…”

“Ừ? Sao thế?”

“Chị là người tốt, Chủ tịch cũng là người tốt, người tốt thì nên ở bên người tốt.”

“Ờ… à… ừ, chị biết rồi, A Lý, cảm ơn cậu, cậu nói đúng.”

Ban đầu Hoàng Bảo Lan hơi ngượng, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, mỉm cười đáp. Cô cũng xác định được lý do chính khiến A Lý nghỉ việc là vì cô và Gia Long.

Trong cả công ty, chỉ có A Lý biết rõ mối quan hệ của cô và Gia Long, anh ta xin nghỉ chính là để hai người có thể hoàn toàn thoải mái bên nhau.

Nếu A Lý nghỉ việc mà không có hướng đi, Hoàng Bảo Lan sẽ thấy áy náy, nhưng giờ anh ta đã có một khởi đầu tốt hơn, nên ngoài chút tiếc nuối, cô thực lòng vui cho anh ta. Sự đầu tư của Gia Long càng giúp cô xóa tan chút áy náy cuối cùng.

Hơn nữa, việc A Lý nghỉ việc thực sự khiến Hoàng Bảo Lan không còn lo lắng, cô thực sự cảm thấy mình không cần phải tránh né bất kỳ ai nữa, hiệu quả rất rõ rệt.

Cô chống tay lên cằm, cảm thán một lúc, nhìn đồng hồ thì đã bốn rưỡi chiều, giờ tan làm của Gia Long.

Gia Long đến sớm, về cũng sớm, theo thói quen bình thường, giờ này ông đã tan làm. Nhưng từ khi bám dính lấy Hoàng Bảo Lan, thói quen này đã bị phá vỡ, giờ về hoàn toàn phụ thuộc vào cô.

Không biết nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên mỉm cười, gò má ửng lên hai vệt hồng phớt mơ hồ. Cô thu dọn tài liệu trên bàn, khóa vào tủ bảo hiểm, xách túi lên, đi đến văn phòng Gia Long.

Gia Long vẫn đang chăm chỉ làm việc như mọi khi, Hoàng Bảo Lan lặng lẽ đến gần từ phía sau, liếc nhìn nội dung công việc, trêu một câu.

“Chăm chỉ ghê, các ông chủ khác đều bóc lột nhân viên, ông thì bóc lột chính mình.”

Gia Long quay đầu, vừa thấy là Hoàng Bảo Lan, mắt lập tức sáng lên, ông ôm eo cô, nhấc bổng lên đặt cô ngồi trên bàn, vùi đầu vào ngực cô vừa cọ vừa hít hà. Hoàng Bảo Lan cũng không biết ông đang ngửi gì…

“Ôi, ông làm gì thế, đừng đùa…”

“Anh nhớ em…”

Giọng nói bị ngực cô chặn lại, nghe trầm trầm, tay ông cũng bắt đầu không yên, vuốt ve đùi cô, kéo váy công sở lên, ánh mắt lập tức hướng xuống dưới. Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Gia Long.

Dù rất ngắn ngủi, nhưng Hoàng Bảo Lan vẫn nhận ra. Cô biết ông thất vọng vì điều gì—kể từ lần cô mặc tất khoét đáy và quần lót chữ T, lão già này cứ nhớ mãi. Dù ông không nói ra, cô vẫn cảm nhận được.

Nhưng dù có lớp quần che chắn, cũng chẳng ảnh hưởng gì, Gia Long trượt người xuống, vùi mặt vào giữa hai chân cô, lại cọ xát và hít hà. Cái mũi cao của ông lại mang đến chút kích thích cho Hoàng Bảo Lan, khiến cô không tự chủ được, bên dưới cái lồn đã ướt át…

“A… đừng đùa nữa… được không… ư… tôi đến tìm ông tan làm… tối về nhà… tôi để ông làm… muốn làm sao cũng được… thích ăn thì ăn cho đã… tôi sẽ mặc tất khoét đáy cho ông xem…”

Miệng thì nói lời cầu xin, nhưng tay cô lại chẳng có ý ngăn cản, ngược lại còn ấn đầu Gia Long vào hạ bộ mình.

“Được!”

Nghe đến tối có nhiều “phúc lợi” như vậy, Gia Long lập tức ngẩng đầu lên, dứt khoát, không chút dây dưa. Ông đẩy ghế ra sau, ngồi lại với vẻ đàng hoàng như một ông chủ.

Lần này đến lượt Hoàng Bảo Lan thất vọng, cô cắn môi, tự trách mình nói nhiều… cũng trách Gia Long sao đột nhiên lại nghe lời thế…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...