Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 91



________________________________________

Càng quấn quýt với Gia Long, Hoàng Bảo Lan càng cảm thấy kháng cự sâu sắc với việc về nhà. Thời gian qua, khi tình cảm với Gia Long ngày càng sâu đậm, cô cũng đã chấp nhận số phận, biết rằng mình không thể tránh khỏi việc từ con dâu biến thành vợ—một chuyện kỳ quặc. Vì thế, cô bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách đối mặt với loạt hệ lụy sau đó.

Cô thậm chí đã tưởng tượng ra cách nói rõ mọi chuyện với gia đình mình, nhưng duy chỉ việc làm thế nào để sống chung với Gia Khiêm sau này là cô không thể nghĩ ra. Chỉ cần nghĩ đến anh ta và Lưu Thị Hồng bên cạnh, cô đã cảm thấy vừa ghê tởm vừa khó chịu cả về tâm lý lẫn sinh lý. Trước đây, cô còn có thể đối phó qua loa, nhưng giờ ngay cả việc gặp mặt cũng không làm nổi, về nhà cũng phải đi đường vòng. Không phải cô sợ, chỉ là cảm giác lúng túng và ghê tởm thuần túy…

Mấy ngày trước, mỗi khi tan làm, Gia Long và Hoàng Bảo Lan vẫn tách nhau ra. Gia Long về nhà ăn tối như thường lệ, còn Hoàng Bảo Lan thì tự mình đi tìm đồ ăn—đói thì ăn, không đói thì đi dạo lung tung, qua giờ cơm mới về. Hai người sẽ gặp lại nhau ở tầng bốn của biệt thự, bề ngoài vẫn giữ mối quan hệ tương đối bình thường. Đây cũng là trạng thái mà Hoàng Bảo Lan muốn duy trì.

Cô nghĩ Gia Long cũng mong muốn như vậy, dù sao như thế gia đình vẫn giữ được sự hòa hợp bề ngoài, đây là sự ăn ý ngầm giữa hai người.

Nhưng gần đây, Gia Long ngày càng không tuân thủ quy tắc, bắt đầu bám dính lấy cô. Sau giờ làm, ông không còn ngoan ngoãn về nhà nữa, mà cô đi đâu ông theo đó, đuổi cũng không đi. Lâu dần, cô đành chấp nhận, bắt đầu quen với việc có Gia Long—một con “chó da chai” bám theo bên cạnh.

Hầu hết hình tượng của Gia Long trong lòng Hoàng Bảo Lan đã hoàn toàn bị đảo ngược. Người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị, bá đạo ngày xưa trong phần lớn thời gian hai người bên nhau đã biến mất không dấu vết. Ông thường xuyên đóng vai trò một người xách đồ kiêm máy rút tiền, mà còn là loại máy rút tiền rất chủ động. Theo quan sát của Hoàng Bảo Lan, Gia Long dường như có vấn đề tâm lý gì đó—mỗi khi cô tiêu tiền của ông, trên mặt ông lại lộ ra biểu cảm vui sướng, mãn nguyện lạ thường.

Hai người khoác tay nhau thong thả đi dạo trong trung tâm thương mại, Hoàng Bảo Lan liếc nhìn gương mặt ngây ngô cười của Gia Long, không nhịn được mà hỏi.

“ông Long này, ông thích đi dạo phố lắm sao?”

Gia Long ngẩn ra, rồi rất thành thật lắc đầu.

Hoàng Bảo Lan bực bội đáp.

“Đã không thích thì sao không về nhà cho thoải mái, tôi có kéo ông đi đâu!”

Gia Long vẫn cười ngây ngô, nhưng nhanh chóng trả lời.

“Nhưng mà, Bảo Lan, anh thích đi cùng em…”

“Hừ…”

Hoàng Bảo Lan làm nũng hừ một tiếng, bất ngờ lại bị lời ngọt ngào của lão già này làm ấm lòng. Cô không còn là cô gái ngây thơ dễ xúc động, nhưng Gia Long, lão già này, lại khác hẳn với những gã trai trẻ. Những gã trai trẻ thường nói xong câu đó là vội vàng chạy đi chơi game hoặc làm việc riêng, còn Gia Long thì luôn hành động trước, rồi mới thêm lời nói ngọt ngào sau, khiến cô… cảm thấy rất an toàn.

Có lẽ vì “tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi”, Hoàng Bảo Lan nhìn gương mặt đen đúa của Gia Long, càng nhìn càng cảm thấy lão già này thật đáng yêu. Không kìm được, cô kề môi hôn một cái lên má ông.

“Chủ tịch!? … Phó Chủ tịch, chào chị…”

Đúng vào lúc này, hai người đụng phải nhân viên công ty, mà còn là mấy người cùng lúc. Hoàng Bảo Lan thoáng nhìn, hình như là mấy cô gái xinh đẹp ở phòng thị trường.

Gò má cô lập tức đỏ bừng, như kẻ trộm bị bắt quả tang, vội vàng tránh khỏi Gia Long, định rút tay đang khoác ông ra. Nhưng đúng lúc này, Gia Long lại siết chặt tay cô, giữ cô lại, trên mặt mang nụ cười điềm tĩnh, tự nhiên đáp lại.

“Ừ, chào các cô, ra đây đi dạo à?”

Hoàng Bảo Lan không bình tĩnh được như Gia Long, bị ép tựa vào người ông, cô không dám ngẩng đầu.

“Dạ, bọn em vừa tan làm là đến đây, Chủ tịch… anh và Phó Chủ tịch… tình cảm quá… Bọn em không làm phiền nữa…bọn em đi trước đây ạ!”

Dù trong công ty giờ ai cũng ngầm hiểu Hoàng Bảo Lan và Gia Long là một đôi, nhưng chẳng ai tận mắt thấy họ có hành động thân mật. Lần này nhìn thấy “bằng chứng” ngay trước mắt, mấy cô gái phấn khích đến mức dám trêu chọc hai người, nhưng sau khi trêu xong, họ cũng nhanh chóng chạy khỏi “hiện trường”.

Đợi đến khi những người kia đi xa, Hoàng Bảo Lan mới thoát khỏi trạng thái “chim nhỏ nép vào người”, nhưng nghĩ lại dáng vẻ nhát gan vừa rồi của mình, cô càng cảm thấy xấu hổ và lúng túng đến mức muốn độn thổ.

“Xấu hổ chết mất, cũng chỉ có ông là bình tĩnh được thôi, lão già này!”

Cô nhìn gương mặt Gia Long, vẫn không có chút ngượng ngùng hay khó chịu nào, ngược lại, ông còn cười vui hơn lúc nãy. Nụ cười ấy giống như một thiếu niên bị người ta phát hiện đang yêu, mang chút vẻ khoe khoang, có phần ngây ngô, nhưng rất rạng rỡ.

“ông Long này, ông còn dám cười, bị người ta bắt gặp mà ông không xấu hổ chút nào sao?!”

Có lẽ để chứng minh mình thực sự không xấu hổ, Gia Long còn tinh nghịch vòng tay qua eo cô, làm ra hành động thân mật hơn nữa.

“Sao phải xấu hổ, chúng ta vốn đang yêu nhau mà, yêu nhau đường đường chính chính, sao phải sợ bị người ta bắt gặp.”

Câu trả lời rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng sự chân thành tuyệt đối, khiến Hoàng Bảo Lan đột nhiên bị xúc động mạnh mẽ.

Gia Long yêu cô, cô cũng yêu Gia Long, đó là sự thật không thể nghi ngờ. Nhưng lý do cô vẫn còn do dự và e ngại là vì mối quan hệ trước đây giữa hai người, cô không thể không gắn cho tình cảm của họ cái mác méo mó. Cô luôn cho rằng Gia Long cũng có suy nghĩ giống mình, rằng những lo lắng của cô, ông cũng có, chỉ là ông cố tình tỏ ra không quan tâm để thể hiện quyết tâm và tình yêu mãnh liệt của mình.

Nhưng câu trả lời và nụ cười chân thành của Gia Long lúc này khiến Hoàng Bảo Lan nhận ra mình đã sai từ đầu. Có thể trong mắt cô, tình cảm này là méo mó, dù người ngoài nhìn vào cũng thấy méo mó, nhưng riêng trong lòng Gia Long, tình cảm này chẳng hề méo mó chút nào. Cô cũng hiểu vì sao ông thà rằng đối mặt với một đống rắc rối mà không muốn giấu cô trong bóng tối.

Vì ông muốn cho cô một tình yêu thuần khiết, không cần tránh né bất kỳ ai.

Đột nhiên, cô cảm thấy mình thật quá đáng. Xét về thân phận và góc độ của Gia Long, áp lực trong mối quan hệ này rõ ràng lớn hơn nhiều ở phía ông, nhưng cô vẫn luôn trốn tránh, lùi bước…

Khoảnh khắc này, lòng Hoàng Bảo Lan trở nên kiên định hơn rất nhiều, còn Gia Long thì hoàn toàn không nhận ra cuộc sống hạnh phúc của ông đang đến gần.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nghĩ được rất nhiều, Hoàng Bảo Lan đột nhiên nảy ra một câu hỏi, không thể kìm nén mà muốn hỏi ra. Sau vài lần do dự, cô vẫn giả vờ thản nhiên hỏi.

“Xì, ai thèm yêu ông… Vậy… tôi hỏi ông, trước đây ông yêu mấy lần rồi?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...