Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 85



Hoàng Bảo Lan ôm tâm trạng như sắp nổ tung đẩy cửa văn phòng của Gia Long, nhưng bên trong lại đông đủ các lãnh đạo cao cấp của công ty, xem ra là đang họp.

Ánh mắt chạm nhau, không khí có chút ngượng ngùng. Ngay sau đó, những người kia rất ăn ý đứng dậy, đồng loạt gật đầu gọi một tiếng “Phó Chủ tịch”. Gương mặt Hoàng Bảo Lan lập tức đỏ rực.

Phản ứng của Gia Long còn đáng xấu hổ hơn, vừa rồi còn ngồi đó uy nghiêm lắng nghe mọi người thảo luận, nhưng vừa thấy Hoàng Bảo Lan, ông lập tức bật dậy khỏi ghế, mặt mày hớn hở bước tới, còn định trước mặt mọi người nắm tay cô, chẳng thèm kiêng dè gì nữa.

“Bảo Lan, em về rồi à…”

Cảnh tượng này khiến những người còn lại trong văn phòng thầm lè lưỡi, chẳng phải bảo Gia Long là “cây sắt không nở hoa sao”, nhưng cây sắt mà nở hoa thì còn rực rỡ hơn cả trăm loài hoa.

Vì có người ở đó, Hoàng Bảo Lan vội né tránh cái tay “chó” của ông.

“Đang bận à? Vậy tôi về trước đây.”

Cô lẩm bẩm một câu, định chạy trốn, nhưng Gia Long chưa kịp nói gì, một người trong đám lãnh đạo đã lên tiếng ngăn lại.

“Đừng, Phó Chủ tịch, chúng tôi nói chuyện cũng gần xong rồi, xem ra Chủ tịch có việc quan trọng hơn muốn nói với chị, chúng tôi đi trước, chúng tôi đi trước đây!”

Gia Long ném cho người vừa nói một ánh mắt tán thưởng.

Xong rồi, mọi chuyện xong rồi, Gia Long chính trực, không ưa nịnh bợ ngày xưa đâu rồi…

“Bảo Lan, đừng đi…”

Gia Long ở phía sau khẽ cầu xin.

Hoàng Bảo Lan cũng đành đứng lại, chờ mọi người lần lượt rời khỏi, đi ngang qua cô.

“Bảo Lan, em về rồi, anh nhớ em!”

Cửa văn phòng chưa kịp đóng, Gia Long đã không chờ được mà lao từ phía sau ôm chặt cô.

Hoàng Bảo Lan cố sức giãy ra, tức giận chất vấn.

“Không phải chứ, tôi nói này Gia Long, ông bị làm sao thế hả, tôi chỉ đi có vài ngày, cũng đâu phải không về, ông gọi điện liên tục như vậy làm gì!”

Gia Long uất ức đáp.

“Anh không phải nhớ em sao…”

“Có gì mà nhớ, tôi biến mất đi đâu được mà nhớ!”

Gia Long chỉ dùng tay vuốt ve lên xuống lưng cô, như một đứa trẻ làm sai, không dám nói thêm lời nào.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của ông, Hoàng Bảo Lan cũng không đành lòng trách móc thêm, ném đống tài liệu lên bàn.

“Vậy tôi hỏi ông, đống này là sao đây!?”

Gia Long liếc nhìn đống tài liệu trên bàn, sau đó vòng ra sau ôm cô lần nữa. Lần ôm này không còn là cái ôm thân mật của sự tái hợp sau xa cách, mà mang rõ sự tấn công.

Miệng ông lướt trên cổ cô, thì thầm.

“Em không được đổi ý đâu nhé, lần trước em chẳng phải nói, chỉ cần anh để em làm Chủ tịch, em sẽ nghe lời anh ở công ty sao…”

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Bảo Lan là Gia Long điên rồi, thật sự vì chuyện đó mà làm ra cái trò này.

Cảm nhận được con cặc cứng ngắc chạm vào eo, Hoàng Bảo Lan hoảng loạn quay người, nhưng lại bị Gia Long dồn đến mép bàn làm việc. Không khí lại trở nên mờ ám, tay ông bắt đầu lướt khắp cơ thể cô, còn không ngừng cọ cọ con cặc qua lớp quần.

“Ông… ông lại định làm gì nữa…”

“Địt em!”

Câu này khiến lòng Hoàng Bảo Lan giật thót, lần này cô thật sự không có chút chuẩn bị nào, vội vàng chuyển chủ đề.

“Ông ông ông chỉ có chút tiền đồ này thôi sao, vậy tôi hỏi ông, chuyện cổ phần hai mươi lăm phần trăm kia là thế nào?”

Nhân lúc Hoàng Bảo Lan không phòng bị, Gia Long kéo áo sơ mi của cô ra khỏi váy, bàn tay to luồn vào trong, cảm nhận làn da mịn màng.

“Bảo Lan, nếu không có em, công ty đã không giữ được, số cổ phần đó là em đáng được nhận, chẳng liên quan gì đến những chuyện khác.”

“Tôi không cần… ư… ư…”

Hoàng Bảo Lan vừa định từ chối đã bị ông chặn miệng, kỹ năng của Gia Long ngày càng thành thạo, nhân cơ hội này tháo luôn dây áo lót của cô. Hoàng Bảo Lan muốn phòng cũng không kịp.

“Ôi, đừng mà… ông còn định làm thật sao, không được, không được…”

Cô chỉ vừa đến công ty hỏi rõ nguồn cơn, sao chỉ vài ba câu đã lại thành thế này rồi.

Lần này Gia Long không thỏa hiệp, bàn tay to ôm trọn một bên ngực mềm, khẽ dùng sức xoa nắn.

“Em không được đổi ý, lần trước chính em nói, để anh cho em làm Chủ tịch thì sẽ nghe lời anh!”

“Ông… ông… tôi… tôi…”

Câu này đúng là cô nói, Hoàng Bảo Lan ấp úng mãi cũng không tìm được lời phản bác, nhưng vẫn tìm ra một kẽ hở.

“Tôi nói là Chủ tịch, ai thèm cái ghế phó quèn này…”

“Còn viện cớ nữa à, anh thật sự để em ngồi vào ghế của anh, em còn chịu nghe anh nữa không?”

Lúc này, tư duy của Gia Long lại rất rõ ràng.

“Hừ…”

Không còn gì để nói, Hoàng Bảo Lan chỉ đành kiêu ngạo hừ một tiếng.

Gia Long siết chặt tay, trực tiếp bế cô lên đặt trên bàn làm việc, ông chen vào giữa hai chân cô, ôm chặt lấy cô.

“Hai chân hé mở, lồn thơm ngát,

Cặc ông cọ sát, nước lồn trào,

Ôm nhau cuồng nhiệt, tình dâng sóng,

Dục vọng bùng cháy, cả trời cao.”

“Bảo Lan, ở nhà anh đều nghe em, ở công ty em nghe anh nhé, anh nhớ em… nhớ em lắm…”

Dáng vẻ đáng thương của ông khiến Hoàng Bảo Lan xúc động, cô đưa tay vuốt mái tóc bạc trắng của ông.

“Thôi được… vậy tôi nghe ông… nghe ông, cái đồ Chủ tịch này, hừ, nhưng ông không được quá đáng!”

Dù cảm thấy Gia Long vì chuyện làm tình mà phát điên, vừa phong cô làm Phó Chủ tịch, vừa chuyển cổ phần, nhưng thực tế, Gia Long sao có thể điên. Bề ngoài trông như vậy, nhưng đằng sau tất nhiên là tình yêu chân thành và sự tin tưởng vô hạn của ông dành cho cô. Hoàng Bảo Lan sao có thể không cảm động?

Hơn nữa, gần đây cô luôn tránh làm tình với Gia Long, không phải không muốn, mà vì những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Chuyến đi vừa rồi lại khiến lòng cô kiên định hơn, với lại ngày nào cũng bị khiêu khích thế này, cô cũng không chịu nổi. Cô dứt khoát mượn cớ này đồng ý với ông, bất ngờ còn cảm thấy rất kích thích, muốn xem lão già này rốt cuộc có thể làm đến mức nào…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...