Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 76



Vào thời khắc nguy cấp, Lê Mỹ Trà lại bộc phát sự tỉnh táo còn hơn cả Vương Đình Khải.

Hôm đó, khi thiếu gia Kiên và ông Đạt nói chuyện bên ngoài, cô đang trong phòng ngủ bị hai gã bảo vệ da đen hành hạ đến chết đi sống lại, không nghe được cuộc đối thoại của họ. Nhưng cô lại có một linh cảm mơ hồ, mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản. Đặc biệt khi ba ngày sau vẫn chưa nhận được tiền chuyển khoản, cô gần như chắc chắn rằng số tiền này sẽ không bao giờ đến. Thực ra từ đầu, cô đã có cảm giác này.

Ban đầu, cô định thẳng thắn với Gia Long, nhưng cô và Gia Long chỉ là quan hệ sếp và nhân viên, Gia Long chắc chắn sẽ xử lý công bằng, không thiên vị. Cô đã tham gia toàn bộ kế hoạch của Vương Đình Khải, khó thoát khỏi cảnh tù tội.

Nhưng khi mối quan hệ giữa Hoàng Bảo Lan và Gia Long lộ ra, cô nhìn thấy một tia hy vọng. Dù sao cô và Hoàng Bảo Lan cũng có chút quen biết, dù mối quan hệ này không mấy tốt đẹp, nhưng có còn hơn không. Trong cơn hoảng loạn, cô đành đánh liều…

“Bảo Lan, Vương Đình Khải mang số tiền đó đến Phú Quốc để đầu tư, nhưng tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy! Tôi sợ nó liên quan đến vụ mua lại của công ty!”

Tình hình khẩn cấp, Lê Mỹ Trà chỉ có thể nói những điểm chính.

Nghe tin này, Hoàng Bảo Lan choáng váng cả người, sau đó ép mình phải bình tĩnh lại.

Trả góp, trả trước ba mươi phần trăm, tài sản thế chấp, nhà máy.

Bản sao hợp đồng đó Gia Long từng đặc biệt đưa cho cô xem, những từ khóa này nhanh chóng nối kết trong đầu cô. Dù không thể hiểu ngay toàn bộ âm mưu, cô cũng nhận ra rằng nếu tiền đã mất, tuyệt đối không được ký hợp đồng!

Nghĩ thông suốt, cô không quan tâm đến Lê Mỹ Trà vẫn đang quỳ dưới đất, lao ra khỏi phòng pha trà, bắt đầu điên cuồng gọi cho Gia Long và những người đi cùng ông.

Lúc này, Gia Long và mọi người đã vào hội trường, ông ngồi trên bục chủ tọa, điện thoại giao cho thư ký mang theo. Nhưng thư ký không hề nhận ra điện thoại không có tín hiệu, thiếu gia Kiên vì muốn đảm bảo không có sai sót, đã cho người lén lắp thiết bị chặn sóng trong hội trường.

Gọi không được, Hoàng Bảo Lan càng ngửi thấy mùi âm mưu, tay nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi lao thẳng vào thang máy, xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Gia Long đã cho người lái chiếc Maserati của cô đến công ty, nhưng mấy ngày nay cô vẫn dùng chiếc xe cũ kỹ của mình. Theo thói quen, cô định mở cửa xe cũ, nhưng ngay sau đó lại chui vào chiếc Maserati.

Thói quen lái xe của Hoàng Bảo Lan vốn rất cẩn thận, giới hạn tốc độ năm mươi thì cô chẳng bao giờ chạy đến năm mươi mốt, luôn tuân thủ luật giao thông. Nhưng hôm nay, cô thay đổi hoàn toàn, lái chiếc Maserati một cách điên cuồng.

Ngồi trong xe, Hoàng Bảo Lan càng nghĩ càng sợ hãi.

“Nếu Gia Long ký hợp đồng này, dưới sự thao túng của kẻ có ý đồ, chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu không lối thoát!”

Đèn đỏ bật lên, phía trước còn rất nhiều xe, có lẽ một chu kỳ đèn cũng không qua được. Hoàng Bảo Lan như kiến bò trên chảo nóng, cắn răng quyết định, lái xe lao lên làn đường ngược chiều, điên cuồng chạy ngược hướng thẳng đến hội trường.

Địa điểm ký kết được tổ chức tại một khách sạn trực thuộc thành phố, an ninh ở đây tất nhiên nghiêm ngặt hơn các khách sạn thông thường, huống chi hôm nay còn có lãnh đạo thành phố tham dự. Xe cảnh sát tuần tra đỗ bên đường, cửa ra vào có mấy bảo vệ trẻ tuổi đứng canh.

Bốn mươi phút sau, Hoàng Bảo Lan cuối cùng cũng đến được trước cửa khách sạn, không gặp tai nạn nào trên đường. Qua cánh cổng sắt có thể kéo mở, cô nhìn thấy hội trường, nhưng cô chỉ có thể dừng lại ở đây.

“Xin lỗi, thưa cô, cô không có giấy thông hành, chúng tôi không thể để cô vào!”

Hoàng Bảo Lan cố gắng thuyết phục, nhưng đối phương kiên quyết không mở cổng, không cho qua.

Điều này cũng dễ hiểu, bên trong có bao nhiêu lãnh đạo, lại còn phóng viên truyền hình, nhỡ đâu Hoàng Bảo Lan là một cô bồ bị bỏ rơi, vào trong làm loạn thì sao.

Cãi cọ một lúc, đến cả cảnh sát trong xe tuần tra bên đường cũng xuống kiểm tra. Bất đắc dĩ, Hoàng Bảo Lan đành quay lại xe, gọi điện vẫn không được!

Lái xe lùi lại, Hoàng Bảo Lan nghĩ xem có cách nào khác để báo cho Gia Long không, nhưng vừa nghĩ đến việc thời gian trôi qua từng phút, Gia Long càng tiến gần hơn đến vực sâu, nếu cô còn chần chừ, có khi hợp đồng đã ký xong. Cuối cùng, một ý nghĩ điên rồ hiện lên.

Đôi tay mảnh khảnh đẩy cần số về phía trước, nắm chặt vô lăng, nhìn cánh cổng sắt trước mặt với ánh mắt quyết tử!

“Vù…”

Cô đạp ga hết cỡ, động cơ gầm lên chói tai, chiếc xe lao thẳng vào cổng sắt.

“Rắc… kít… ầm ầm…”

Một loạt tiếng động lớn vang lên, xe của Hoàng Bảo Lan đâm thẳng vào cổng sắt, lao vào trong sân. Cánh cổng sắt mắc vào đầu xe, che khuất tầm nhìn, kéo lê trên mặt đất bê tông tóe ra một vệt lửa. Hoàng Bảo Lan chỉ có thể dựa vào trí nhớ, lái xe hướng về phía hội trường.

“Ầm!”

Lại một tiếng nổ lớn, chiếc Maserati cuối cùng đâm vào tượng sư tử đá trước cửa hội trường, chiếc xe hơn ba tỷ chính thức tan tành.

“Phịch!”

“Xoảng…”

Túi khí bung ra, kính chắn gió vỡ tan, những thanh thép từ cổng sắt như những mũi giáo đâm vào khoang lái, một thanh gần như cắm sát cổ Hoàng Bảo Lan, ghim vào ghế tựa.

Ý thức cô trở nên mơ hồ, máu không biết từ đâu chảy ra làm nhòe tầm nhìn. Cô đá mạnh cánh cửa biến dạng, dựa vào ý chí mãnh liệt, Hoàng Bảo Lan bò ra khỏi xe. Nghe tiếng gọi phía sau, cô tháo giày cao gót, chân trần lao về phía hội trường.

Trong hội trường, buổi ký kết đã đến giai đoạn cuối, đại diện hai doanh nghiệp đang được mọi người vây quanh, ngồi trên bục chính. Gia Long cầm bút nhưng chưa ký, cả hai nhìn về phía ống kính, để thời gian cho các phóng viên chụp ảnh.

“Được rồi, Chủ tịch Long, mời ông ký.”

Người bên cạnh nhắc nhở.

“Ừ, được.”

Ngay khi Gia Long sắp đặt bút xuống, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa, tay ông khựng lại.

Lập tức có người nói với đội an ninh trong hội trường.

“Chuyện gì vậy, ra ngoài xem thử.”

Những người trên bục chính đều là những nhân vật từng trải, một sự cố nhỏ này chỉ khiến quá trình ký kết dừng lại một chút.

“Chủ tịch Long, chúng ta tiếp tục thôi.”

“Ừ.”

Gia Long lại hạ bút, ngay khi đầu bút chạm vào mặt giấy, từ ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hét sắc nhọn.

“Gia Long, không được ký!”

Giọng nói đến trước, cánh cửa hội trường bị đẩy mạnh ra.

Một người phụ nữ quần áo xộc xệch, mặt đầy máu lao vào.

“Gia Long, không được ký!”

Hoàng Bảo Lan nhìn thấy Gia Long trên bục chính, hét lên thêm một lần nữa, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống.

“Bảo Lan!”

Gia Long ném bút, đứng bật dậy, thậm chí không chờ đi vòng qua bục, ông đá bay cái bàn trước mặt, lao thẳng xuống dưới.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...