Bố Chồng Lạnh Lùng
Nhiệt huyết dâng trào giống hệt thời trẻ khiến Gia Long như trở lại những năm tháng xưa.
Ông như đang đè một tên tội phạm “đáng ghét” dưới thân, dùng “khẩu súng thép” cứng rắn của mình chĩa vào chỗ hiểm của chúng, đồng thời miệng không ngừng quát lớn.
“Anh không để em đi đâu, hừ…hừ, xem em còn đi được không, gừ!”
Một số thứ luôn nằm trong bản năng, Gia Long vốn bảo thủ cũng biết thay đổi tư thế một chút, ông nhấc một chân của con dâu lên, đặt lên bàn. Tư thế này với Hoàng Bảo Lan mà nói vô cùng xấu hổ, nhưng lại thuận tiện hơn cho ông tấn công, đồng thời ông cũng có thể dùng tay thoải mái vuốt ve đôi chân mịn màng, mềm mại vẫn còn mặc tất da.
Lần đầu tiên thực sự hòa hợp với bố chồng, Hoàng Bảo Lan đã bị địt đến thảm thương. Mông cô bị bụng ông va đập đến đỏ rực, như vừa bị đánh, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Phía trước còn thê thảm hơn, từ cổ đến gò má lộ ra ngoài áo sơ mi đỏ rực như say rượu, mắt nhắm chặt, nước dãi chảy ra, miệng há to liên tục phát ra những âm thanh thô ráp.
“Ư… ư… ư…ư…”
Kể từ khi lên đỉnh lần đầu, cô như đứng mãi trên đỉnh sóng, không thể xuống. Khoái cảm tột độ này lại khiến lòng cô như lơ lửng, cô cảm thấy lồn mình đã bị bố chồng địt đến rối tung rối mù. Cô bắt đầu sợ hãi vì những điều không thực tế, sợ mình bị địt chết, hoặc bị địt tung lồn, muốn xin tha nhưng không thể nói thành lời.
Trong khi đó, Gia Long càng địt càng hăng, như muốn trút hết nhiệt huyết bị kìm nén bao năm qua lên người con dâu, sự hòa hợp mãnh liệt thế này cũng không còn đủ để thỏa mãn ông, dù có va chạm thế nào, ông vẫn cảm thấy chưa đủ gần gũi.
Ông dứt khoát nắm lấy đôi tay nhỏ bé đã buông xuôi của con dâu, như một vị tướng cầm dây cương thúc ngựa, kéo cơ thể cô về phía mình, còn ông thì lao tới đối diện với đà ấy.
Cơ thể Hoàng Bảo Lan bị kéo lên khỏi bàn, trong lòng thầm cầu xin khổ sở.
“Xin ông, đừng hành tôi nữa, tôi chịu không nổi đâu!”
Đừng nói đó là lời trong lòng mà Gia Long không nghe thấy, ngay cả khi cô thực sự xin tha, có lẽ ông lúc này cũng chẳng mềm lòng.
Gia Long bắt đầu rút hẳn cặc ra rồi lại đâm vào lút cán, nước lồn bị giam cầm bấy lâu cuối cùng không còn bị ép thành bọt trắng dính nhớp, nhưng chưa kịp chảy ra đã bị đầu khấc lớn của ông đập tung tóe khắp nơi.
Dưới nhịp độ đâm rút mạnh mẽ như vậy, Gia Long, kẻ địt người không đền mạng, cũng đến bờ vực bùng nổ.
“Ư… ư…ư..ư”
Mấy cú cuối cùng, Gia Long càng hung bạo dị thường, Hoàng Bảo Lan cảm giác mình sắp tan ra từng mảnh. Dù có nội y giữ chặt, hai bầu ngực cô cũng đung đưa dữ dội, nếu không bị ông giữ tay, có lẽ cô đã bị đẩy rơi xuống bàn từ lâu.
Lông mày Gia Long nhíu chặt thành một khối, ông đang đấu tranh với bản năng của mình. Nhưng vào khoảnh khắc cuối, ông vẫn không cam lòng, gầm lên một tiếng dữ dội, rút con cặc ra khỏi cơ thể con dâu. Vừa rút đến khe mông, ông đã bắn ra mạnh mẽ.
“Cốc cốc cốc…”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Dù văn phòng của Gia Long có thể tự do ra vào, nhưng nếu bên trong đã có người, người đến sau chắc chắn sẽ bị chặn lại. Nếu phải gõ cửa, điều đó có nghĩa là chuyện khá quan trọng.
Gia Long vừa rồi còn hùng dũng, giờ lại có chút hoảng loạn, nhìn con dâu trên bàn với quần áo xộc xệch, gần như ngất lịm, ông suy nghĩ vài giây, rồi bế ngang cô, đưa vào phòng nghỉ của mình.
Đặt cô lên ghế nằm, Gia Long định quay ra ngay, nhưng vừa đến cửa, ông lại quay lại, khẽ nói bên tai con dâu.
“Bảo Lan… em đợi một chút, anh sẽ quay lại ngay.”
Gia Long vừa mở cửa đã hiểu chuyện bên ngoài thực sự khá quan trọng, Thư ký Hoàng từ thành ủy đích thân đến, mang theo tin tốt: kế hoạch thu mua lần này, công ty Hoàng Long đã lọt vào danh sách, sẽ tham gia đấu thầu công khai với hai công ty khác trong vài ngày tới.
Thư ký Hoàng được Gia Long mời vào văn phòng, khẽ động mũi, ông ngửi thấy mùi hương”mờ ám” khá đậm trong không khí. Với sự từng trải của một thư ký thành ủy, ông sao có thể để lộ chuyện nhỏ này, nhưng khi quay người, khóe miệng ông khẽ nhếch lên. Ông cười không phải vì phát hiện ra bí mật, mà vì cuối cùng cũng biết Gia Long không phải người đá không biết đến “khói lửa nhân gian”.
Việc thu mua của Hoàng Long lần này có ảnh hưởng nhất định đến thành phố, lãnh đạo thành phố rất coi trọng, hai người trao đổi khá lâu trong văn phòng. Trong lúc đó, Thư ký Hoàng còn nhận được điện thoại từ Chủ tịch UBND, lãnh đạo vừa họp xong, muốn nói chuyện trực tiếp với Gia Long, lời mời này tất nhiên không thể từ chối.
Gia Long khó xử xoa tay, nói.
“Vậy thế này, Thư ký Hoàng, tôi còn chút việc cần xử lý, tôi để thư ký đưa ông xuống trước, tôi sẽ đến ngay.”
Thư ký Hoàng mỉm cười nhẹ, tỏ ý hiểu.
Vừa đóng cửa, Gia Long vội chạy vào phòng nghỉ, nhưng vừa đến cửa, cửa đã tự mở từ bên trong.
Hoàng Bảo Lan, người đã chỉnh trang xong, chỉ còn chút đỏ hồng trên mặt chưa tan hết, tự mình bước ra, nhưng bước chân rất không tự nhiên.
Cô không thèm nhìn Gia Long, bước thẳng ra cửa, ông đứng bên cạnh, thấp giọng nói với vẻ hèn mọn.
“Bảo Lan, đừng đi, được không…”
Hoàng Bảo Lan thực ra cũng muốn nói không đi, nhưng sao nói ra được, vừa rồi còn sống chết đòi rời đi, bị địt một trận xong lại không đi nữa sao?
Hơn nữa, ai lại dỗ con gái kiểu này, không nói được thì cưỡng bức người ta?
Cách này có hiệu quả không?
Ừm?
Hiệu quả không?
“Tôi không đi thì làm gì.”
Dù thái độ vẫn bướng bỉnh, nhưng âm lượng và giọng điệu đã dịu đi nhiều, cô cũng sợ, cô biết tốc độ phản ứng của Gia Long nhanh thế nào, chỉ lo lại bị đè ra cưỡng bức thêm lần nữa, cô thực sự không chịu nổi.
Cô không kìm được, liếc mắt nhìn Gia Long, ông lại lộ ra vẻ vô dụng và đáng thương.
“Bảo Lan, anh… anh không muốn em đi.”
Hoàng Bảo Lan dừng bước, không trả lời trực tiếp, mà quay lại chiếc bàn làm việc nơi cô vừa bị giày vò.
“Khụ, cái đó, phần tài liệu phía sau tôi làm hơi vội, sắp đấu thầu rồi, tôi mang về kiểm tra lại chút…”
Nói xong, Hoàng Bảo Lan ôm tập tài liệu, vội vã chạy khỏi văn phòng của Gia Long.
