Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 55



“Kẹt!”

Cánh cửa sắt đen nặng nề đóng lại, một người đàn ông hói đầu, dáng vẻ rúm ró, đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn thế giới xa lạ này.

Hắn ngồi xổm xuống, hút một điếu thuốc đến khi tàn thuốc cháy bỏng tay mới miễn cưỡng bước đi, đi được hai bước, hắn quay đầu nhìn lại. Huy hiệu cảnh sát treo cao trên đỉnh đầu khiến cơ thể gù gù của hắn run lên bần bật.

“Mẹ kiếp, xui xẻo, quay lại nhìn làm đéo gì!”

Hắn tự chửi mình một câu, rồi vội vã bước nhanh rời đi. Đi được hơn chục mét, hắn nhìn thấy một chiếc xe sedan đen kiểu cũ đỗ trên con đường đất hoang vắng. Khi hắn đi ngang qua, cửa kính xe hạ xuống một nửa, để lộ một gương mặt đen đúa. Hai người nhìn nhau, người đàn ông hói đầu sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất.

Gia Long mà Hoàng Bảo Lan từng thấy hung dữ trước đây, so với ông bây giờ, còn chưa thể nào bằng được. Ánh mắt sắc bén của Gia Long lúc này thực sự toát ra sát khí.

Người đàn ông hói đầu sợ hãi vội quay mặt đi, tiếp tục bước, nhưng Gia Long ngồi trong xe gọi với theo.

“Lên xe!”

Người đàn ông hói đầu dừng bước, do dự một chút rồi quay lại.

“Gọi tao? Mày là ai? Mày quen tao à?”

Hắn thực sự sợ Gia Long, nhưng có những người càng sợ lại càng thích làm ra vẻ, cố tỏ ra hung hăng.

Gia Long không nói nhiều, trực tiếp ném một xấp tiền xuống đất.

“Mày không cần biết tao là ai, Phạm Văn Luyện, tao tìm mày có việc, lên xe.”

Phạm Văn Luyện lao tới như chó đói vồ mồi, nhặt xấp tiền lên, sau đó xoa cái đầu hói của mình, nhìn Gia Long.

“Mẹ kiếp, quái thật, mày là ai, tìm tao làm gì?”

“Lên xe, còn nhiều nữa.”

Nghe có thêm tiền, mắt Phạm Văn Luyện sáng rực, hắn nghiến răng, mở cửa xe, ngồi vào.

Cả hai đến một quán nhậu không lớn không nhỏ ở khu vực ngoại ô, Gia Long gọi một phòng riêng, đặt một bàn đầy món thịt và hai chai rượu mạnh. Ông không ăn, chỉ ngồi một bên, im lặng nhìn Phạm Văn Luyện ngấu nghiến ăn uống, hiếm hoi châm một điếu thuốc.

Đợi đến khi hắn ăn gần xong, Gia Long mới lên tiếng hỏi.

“Phạm Văn Luyện, mày ở trong đó cũng hơn hai mươi năm rồi, giờ không còn người thân, sau này tính thế nào?”

Phạm Văn Luyện sau nửa chai rượu mạnh, mặt đỏ gay, lớn tiếng đáp.

“Tính? Tính cái mẹ gì, ăn no bữa này đã rồi tính!”

Ngay khi hắn định ăn tiếp, hắn bỗng ngẩng đầu lên.

“Không đúng, không đúng, gì mà không còn người thân? Tao, Phạm Văn Luyện, còn thằng con trai ruột đây mà, tất nhiên tao phải đi tìm thằng con tao, không biết thằng khốn đó giờ sống thế nào, cũng đến lúc nó phải báo hiếu cho cái thằng bố này chứ.”

Gia Long ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt.

“Con trai? Bao nhiêu năm qua rồi, mày tìm nó ở đâu, với lại chắc nó bị người khác nhận nuôi lâu rồi, giờ đã là con của người ta.”

Nghe vậy, Phạm Văn Luyện bật dậy, kích động hét lên.

“Con của người ta? Đụ mẹ, nó là giống của tao, sao mà thành con người ta được? Tao đếch quan tâm nó có bố nào khác, nó phải nhận tao là bố! Thằng khốn đó mà dám không nhận, địt mẹ nó, cả đám cũng đừng hòng sống yên! Tao đã hỏi thăm rồi, lên cục dân chính là tra được thông tin, chúng nó mà dám không nói, tao sẽ làm loạn, tao đi kiện, giờ tao cũng là người hiểu luật.”

“Thế nếu nó không nhận thì sao?”

“Không nhận?”

Phạm Văn Luyện nghiến răng, làm ra vẻ định nói gì đó ghê gớm, nhưng lại giơ năm ngón tay lên.

“Nếu không nhận, không nhận, thì đưa tiền cho tao, bố mày cho giống không công à, ít nhất cũng phải năm mươi triệu!”

Nghe vậy, nét mặt Gia Long ngược lại thả lỏng, ông lấy một tờ “hợp đồng” từ túi xách, đẩy đến trước mặt Phạm Văn Luyện.

Thấy hành động của Gia Long, Phạm Văn Luyện hiểu ra, người đàn ông bí ẩn này muốn gì, đáp án nằm trên tờ giấy này, hắn vội cầm lên xem.

Nội dung trên hợp đồng khiến hắn lộ vẻ ngỡ ngàng, bỗng ngẩng đầu nhìn kỹ Gia Long, ký ức xa xưa dần trở nên rõ ràng.

“Đụ mẹ mày, tao biết mày là ai rồi, năm đó chính mày giết mẹ thằng nhỏ, giờ còn muốn con tao nuôi mày đến cuối đời, mẹ nó, tao giết mày!”

Nói rồi, hắn cầm chai rượu trên bàn định đập vào Gia Long.

Gia Long không chút hoảng loạn, bình tĩnh ném cái túi nặng trịch bên cạnh lên bàn, kéo khóa mở, để lộ những cọc tiền xếp ngay ngắn.

“Đây là hai tỷ, ký tên, lăn tay vào, số tiền này là của mày, đủ để mày tìm một chỗ dưỡng già.”

Động tác của Phạm Văn Luyện khựng lại, hắn vội đặt chai rượu xuống, kiểm tra tiền trong túi. Vừa nãy còn mang vẻ không đội trời chung, sau khi thấy trong túi toàn tiền thật, hắn nhe răng cười vui vẻ.

“Thật không?”

Gia Long gật đầu.

“Được, tao ký, có tiền là được, đừng nói con tao làm con mày, tao làm con mày cũng được.”

Phạm Văn Luyện sợ Gia Long đổi ý, vội lao vào ký hợp đồng, lăn tay liên tục đến bảy, tám lần.

“Hì hì, thằng con giờ là của mày, tiền thì của tao, nói thật, con mụ đó cũng chẳng phải loại tử tế, thằng nhỏ có phải con tao hay không cũng chưa chắc đâu!”

Sát khí lạnh lùng lại bùng lên trong mắt Gia Long, ông nhanh như chớp cầm chai rượu Phạm Văn Luyện vừa đặt xuống, đập mạnh vào miệng hắn.

“Choang…”

Chai rượu thủy tinh vỡ tan, máu đồng thời chảy ra từ miệng Phạm Văn Luyện và tay Gia Long.

Gia Long ngồi lại xuống, cơ thể vẫn run lên vì tức giận.

“Cầm số tiền này đi làm một hàm răng tốt, sau này nói chuyện cho ra hồn.”

Phạm Văn Luyện ôm miệng, ú ớ không rõ nói gì, vội xách túi tiền trên bàn, chạy trốn nhanh chóng.

Gia Long cầm tờ hợp đồng trên bàn, lau máu trên tay, lại châm một điếu thuốc, tiện tay đốt luôn tờ hợp đồng dính máu mà ông vừa dùng hai tỷ để đổi lấy.

Ngồi thẫn thờ hồi lâu, ông nâng ly rượu trên bàn, dốc cạn ly rượu mạnh vào cổ họng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...