Bố Chồng Lạnh Lùng
Nệm của Gia Long cứng đến mức nào?!
Hoàng Bảo Lan nằm đến hai ba giờ sáng vẫn không ngủ được, có lúc còn nghĩ đến việc chạy trốn. Lần này, cô đã hiểu tại sao lưng Gia Long lúc nào cũng thẳng tắp như vậy.
Chất liệu nệm làm từ xơ dừa này đúng là không phải ai cũng chịu được, nhưng Hoàng Bảo Lan cuối cùng vẫn không chạy trốn. Nghĩ rằng đây là giường của Gia Long, cảm giác phấn khích ít nhiều đã xoa dịu sự khó chịu. Cứ thế, cô vật lộn cho đến khi trời sáng mới chợp mắt được.
Cảm giác vừa nhắm mắt đã bị một loạt âm thanh sột soạt đánh thức, nghĩ rằng đó có thể là Gia Long, cô không dám mở mắt, chỉ khẽ hé mí quan sát.
Vừa hé mắt, ánh sáng chói chang lập tức ùa vào, hóa ra trời đã sáng từ lâu. Ở phía xa, Gia Long ăn mặc chỉnh tề, không biết đang làm gì trong phòng, có vẻ như quên lấy thứ gì đó, lục lọi bên này một chút, bên kia một chút.
Nhưng cô cảm thấy đó không phải trọng tâm. Sau khi tìm xong, rảnh rỗi không có gì để làm, ông bước đến cửa phòng ngủ, tay đặt lên tay nắm cửa nhưng mãi không đẩy ra. Ông lặng lẽ quay đầu nhìn con dâu trên giường, giằng xé một lúc rồi bước lại gần với những bước chân nhẹ nhất.
Hoàng Bảo Lan đương nhiên không dám thở mạnh, vội nhắm chặt mắt lại. Cô cảm nhận được Gia Long đặt thứ gì đó ở đầu giường, kéo chăn chỉnh lại cho cô, rồi ông không kìm được, lại dùng ngón tay vuốt nhẹ lên mặt cô vài lần. Làm xong, ông mới thỏa mãn rời đi.
So với đêm qua còn xen lẫn chút dục vọng, cái vuốt ve sáng nay của ông tràn đầy sự yêu thương của một người bố dành cho con gái.
Dù Gia Long đã rời đi, Hoàng Bảo Lan vẫn nằm yên trên giường thêm mười mấy phút mới ngồi dậy, cả người đau nhức, lưng mỏi… Cô chạy ra cửa sổ nhìn xuống, xe của Gia Long đã đi xa, lúc này cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Quay lại chiếc giường đã hành hạ cô cả đêm, cô phát hiện thứ Gia Long đặt ở đầu giường là điện thoại của mình. Vừa cầm lên, một tin nhắn đến, làm cô giật mình suýt ném điện thoại ra ngoài.
“Bảo Lan, tối qua con vất vả quá rồi, hôm nay đừng đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nếu là trước đây, Gia Long càng nói vậy, Hoàng Bảo Lan càng muốn thể hiện tinh thần chịu khó, nhưng bây giờ… cô khẽ xoay người, cảm nhận cơn đau nhức khắp cơ thể, nghĩ rằng nếu hôm nay đi làm, chắc chắn sẽ là một ngày khó chịu. Cô quyết định nghe theo lệnh của chủ tịch, ở nhà nghỉ ngơi, dù sao laptop và tài liệu đều ở nhà, muốn làm việc thì ở nhà làm cũng được.
Quyết định xong, cô mới nhận ra trọng tâm: Đây… là phòng của Gia Long!
Dù là người thân tưởng chừng gần gũi, đã sống chung ba năm, nhưng hiểu biết của Hoàng Bảo Lan về Gia Long gần như là con số không. Đây rõ ràng là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu về ông.
Hàng ảnh trên tủ ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hoàng Bảo Lan, cô gần như tức khắc chạy đến để xem.
Bối cảnh của các bức ảnh khá đồng nhất, đều được chụp trong thời gian Gia Long còn trong quân ngũ. Đây cũng là lần đầu Hoàng Bảo Lan nhìn thấy dáng vẻ của ông thời trẻ.
Không ngờ ông ở tuổi hai mươi mấy chẳng khác gì bây giờ: tóc đã hoa râm, da ngăm đen, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác. Trong mỗi bức ảnh, Gia Long đều mang ánh mắt của một con sói đơn độc, kết hợp với vẻ mặt ngông nghênh, toát lên khí chất vừa tà mị vừa kiêu ngạo.
Hoàng Bảo Lan từng tưởng tượng Gia Long thời trong quân ngũ chắc hẳn là một người lính mẫu mực, tuân thủ mệnh lệnh, nhưng trong ảnh, ông trông giống một tên lính ngổ ngáo hơn. Quân phục chưa bao giờ được mặc tử tế, có bức ảnh ông còn thẳng tay ném quân phục xuống đất, để lộ cơ thể gầy nhưng săn chắc, rám nắng. Đến bức ảnh cuối, Hoàng Bảo Lan bất giác che miệng. Trong ảnh, Gia Long vẫn mang vẻ ngông nghênh, hơi ngẩng đầu, vai trần gầy gò vác trên vai một khẩu súng dài, nhưng bụng ông quấn đầy băng gạc, máu đỏ thấm loang một mảng. Nhớ đến hai vết sẹo tròn trên bụng ông, Hoàng Bảo Lan mới nhận ra đó là vết đạn!
Xem xong những bức ảnh, Hoàng Bảo Lan lại đi quanh phòng ngủ, kìm nén ý muốn lục lọi, rồi bước ra ngoài. Sau đó, cô vào thư phòng tìm kiếm. Đống tài liệu đầy bàn đêm qua đã được dọn sạch sẽ, cô quay sang giá sách. Sách trên giá không nhiều, không có những cuốn bìa cứng chỉ để trưng bày.
Loại sách trên giá khiến Hoàng Bảo Lan không khỏi bật cười. Có khá nhiều sách về quản trị kinh doanh, một số sách “khá độc” kiểu truyền cảm hứng, nhưng nhiều hơn cả là tiểu thuyết, chủ yếu là võ hiệp, gần như đầy đủ các bộ của Kim Dung, Cổ Long. Điều khiến Hoàng Bảo Lan buồn cười không phải những thứ này, mà là sách của Nguyễn Nhật Ánh, Tô Hoài, và thậm chí cả Xuân Quỳnh!
Cô rút vài cuốn sách vô lý nhất từ giá sách, nhìn dấu gấp, biết rằng Gia Long đã đọc qua chúng…
Cô còn chú ý đến bộ sưu tập băng cassette của Gia Long, chủ yếu là nhạc trữ tình Việt Nam, điều mà cô không ngờ tới. Thậm chí ở cuối bộ sưu tập, cô còn tìm thấy một cuộn băng của Châu Kiệt Luân(ca sĩ rất nổi tiếng ở Trung Quốc).
Ra khỏi phòng, cô bước ra ban công. Một hàng cây mọng nước xanh tốt, vài chậu bonsai dáng vẻ mạnh mẽ, bên cạnh là những chiếc bình tưới mini và xẻng nhỏ được sắp xếp gọn gàng…
Hoàng Bảo Lan ngồi thẫn trên ghế ở ban công, sau một vòng khám phá, sự tò mò của cô về Gia Long không hề giảm mà còn mãnh liệt hơn. Cô không khỏi tưởng tượng hình ảnh Gia Long ngồi trước bàn đọc tiểu thuyết tình cảm, liệu ông có rơi nước mắt khi đọc đến đoạn cảm động?
Cô lại tưởng tượng ông ngồi xổm trước mặt cô, tỉ mỉ chăm sóc những chậu cây. Cô bỗng nhận ra, trong ngôi biệt thự rộng lớn này, có lẽ chỉ tầng bốn mới thực sự là “nhà” của Gia Long.
Trong lòng Hoàng Bảo Lan còn một câu hỏi sâu sắc hơn, về người vợ cũ của Gia Long. Đây mới là điều cô muốn biết nhất, nhưng cô vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, như thể người đó chưa từng tồn tại. Cô lại bắt đầu suy nghĩ, người đó và Gia Long rốt cuộc đã có câu chuyện gì, để rồi biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời ông như vậy…
Khi chuẩn bị rời khỏi phòng Gia Long, cô chợt nhớ ra điều gì, lại chạy vào nhà tắm xem xét. Trong vài bộ đồ ở nhà đang phơi, cô quả nhiên tìm thấy chiếc váy ngủ ren đen gợi cảm của mình.
“Nhớ đêm ấy, lòng cô rạo rực,
Váy ren đen, gợi cảm rơi sàn,
Ngực trần chạy, xấu hổ ngập tràn,
Dục tình qua, lòng vẫn mê say.”
