Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 38



Lê Mỹ Trà thật sự không hiểu, rõ ràng cô ta đã ở vị trí cao hơn, nhưng trong cuộc đối đầu với Hoàng Bảo Lan, cô ta vẫn thua liên tiếp. Nhớ lại dáng vẻ tự tin tất thắng của mình và sự điềm tĩnh, thanh tao của Hoàng Bảo Lan, cô ta càng cảm thấy mình như một trò cười. Cô ta nghĩ rằng sau khi mình quay lưng, mọi người đều đang cười nhạo.

Trong xe trên đường đi làm, chỉ có một mình, cô ta gào thét điên cuồng, bấm còi điên loạn, không cam tâm thua. Cô ta chỉ còn cách tìm đến chỗ dựa duy nhất của mình: Vương Đình Khải.

Vương Đình Khải quay lưng về phía cửa sổ, nghe Lê Mỹ Trà phía sau kể lể, trông vẫn bình tĩnh, nhưng tay cầm cốc nước khẽ run.

Hắn ta không hề hay biết tin này, chỉ vừa biết được. Không như Lê Mỹ Trà bị dục vọng thắng thua làm mờ mắt, ngay lập tức, Đình Khải phân tích được nhiều điều.

Lòng hắn lạnh toát, hối hận, sợ hãi.

Hoàng Bảo Lan rõ ràng là người của Gia Long cài vào phòng tài vụ!

Đình Khải đã luôn cẩn trọng, từng bước tính toán trên con đường thăng tiến, không ngờ lại sai một nước cờ với Hoàng Bảo Lan – người vốn không nổi bật. Nếu lúc đó đề cử Hoàng Bảo Lan, người phù hợp mọi mặt, làm trưởng phòng tài vụ, có lẽ đã lập được công lớn. Hắn hối hận vì để sắc dục làm mờ lý trí, đề bạt Lê Mỹ Trà.

Dù Đình Khải đã được làm đến chức phó tổng giám đốc, đề xuất của hắn cũng được Gia Long chấp nhận, nhưng hình ảnh của anh trong mắt Gia Long đã hỏng hơn một nửa. Bao năm cẩn trọng làm việc cũng trôi theo dòng nước. Chẳng trách sau khi lên chức, hắn không được giao những dự án cốt lõi.

Hắn sợ hãi vì đã dám cả gan để ý đến Hoàng Bảo Lan. May mà chưa dùng thủ đoạn quá khích. Lúc đó, hắn đoán cô là người thân quen mà Gia Long không thể từ chối, sắp xếp vào công ty. Giờ nghĩ lại, phán đoán ấy còn quá nhiều thiếu sót.

Con người thường dùng thế giới quan của mình để đánh giá người khác, nhưng ngay cả Vương Đình Khải – kẻ biến thái – cũng không thể nghĩ đến quan hệ nam nữ giữa Hoàng Bảo Lan và Gia Long. Điều đó cho thấy hình tượng chính trực của Gia Long để lại ấn tượng sâu sắc thế nào.

Dù không phải quan hệ nam nữ, cô cũng chắc chắn là người thân cận nhất của Gia Long. Giờ đây, Hoàng Bảo Lan không chỉ là người không thể đụng, mà còn ngang hàng với Gia Long, trở thành “chủ nhân” của hắn, cần phải nịnh bợ, lấy lòng. Đây không hẳn là chuyện xấu, biết đâu hắn còn tìm được con đường khác.

Vương Đình Khải là người biết nhìn xa…

Hắn quay người về phía bàn làm việc, liếc nhìn Lê Mỹ Trà đang đầy oán giận bằng khóe mắt.

Lúc đầu, Đình Khải đề bạt Lê Mỹ Trà không chỉ vì sắc dục, mà quan trọng hơn là cô ta dễ bị hắn kiểm soát, còn Hoàng Bảo Lan thì không.

Giờ Đình Khải đã hiểu ra, nhưng không thể nói thẳng. Nếu không cẩn thận, có thể bị Lê Mỹ Trà phản pháo, hoặc ít nhất cô ta sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Từ cửa sổ đến ghế ngồi chỉ mất vài giây.

“Là tôi tiến cử Hoàng Bảo Lan cho Chủ tịch!”

Vương Đình Khải nói câu này với vẻ mặt nghiêm túc, không hề có dấu hiệu nói dối theo tâm lý học.

Lê Mỹ Trà sốc đến há hốc miệng, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.

“Đình… Đình Khải, anh… anh không phải nói sẽ không bảo vệ cô ta nữa sao?!”

Đối mặt với giọng điệu chất vấn của Lê Mỹ Trà, Vương Đình Khải vẫn bình tĩnh, thậm chí còn làm mặt lạnh.

“Tôi dĩ nhiên không bảo vệ cô ta, tôi đang bảo vệ em!”

“Bảo vệ em…?”

Lê Mỹ Trà ngẩn người.

Vương Đình Khải đột ngột đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt cô ta.

“Đồ ngốc, em đến ngay cả việc “chơi” người khác cũng không biết? sao lại làm lộ liễu thế! Em nghĩ Hoàng Bảo Lan là tượng đất à? Cô ta nắm giữ những dự án quan trọng nhất của phòng tài vụ, nếu bị ép đến đường cùng mà liều mạng, đừng nói em, đến tôi cũng không gánh nổi!”

Lời Vương Đình Khải nửa thật nửa giả. Trước đây, hắn cũng từng nghĩ đến tình huống này, nhưng với nhiều năm làm việc ở phòng tài vụ, năng lực của hắn không phải để khoe khoang. Nếu Hoàng Bảo Lan nổi loạn, hắn ta tự tin có thể xử lý. Nhưng bây giờ, đây là cái cớ hoàn hảo để đối phó với Lê Mỹ Trà.

“Chuyện này…”

Quả nhiên, Lê Mỹ Trà bị lời nói của Đình Khải làm cho câm nín, ấp úng không nói nên lời, ánh mắt cũng hoàn toàn tối sầm đi, như mất hết ý chí chiến đấu. Kết quả này không phải điều Vương Đình Khải muốn, nếu cô ta mất ý chí, làm sao còn ngoan ngoãn phục tùng hắn như trước?

“Nhưng em cũng đừng nản, đây chỉ là kế hoãn binh của tôi. Nhân cơ hội này đoạt lấy dự án trong tay cô ta. Ngành năng lượng mới đúng là làn sóng lớn, nhưng những người tham gia bây giờ là ai? Là những ông lớn hàng đầu trong nước. Hoàng Long tuy có chút thực lực, nhưng Chủ tịch Long không niêm yết, không gọi vốn, trong mắt họ chỉ là tôm tép. Dự án này rất có thể sẽ thất bại, lúc đó Hoàng Bảo Lan cũng sẽ trở lại như cũ. Những chuyện sau đó, tôi không cần nói thêm nữa đúng không…”

Nói xong, nét mặt Vương Đình Khải dịu đi, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lê Mỹ Trà.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Lê Mỹ Trà, cô ta không tin ngay lời hắn, ánh mắt mơ hồ suy nghĩ vài phút, chẳng có kết quả, cuối cùng vẫn chọn tin Vương Đình Khải, nở nụ cười lấy lòng.

“Ừ, Đình Khải, em hiểu rồi, đều nghe anh.”

Lê Mỹ Trà vừa tỏ ra ngoan ngoãn, Vương Đình Khải lập tức rút tay về, quay lại sau bàn làm việc.

“Được rồi, không có việc gì thì về đi. À, tối nay đi ăn cùng Giám Đốc Đạt.”

“Hả?! Em hơi khó chịu, không đi được không?”

Nghe tên Giám Đốc Đạt, Lê Mỹ Trà lập tức tỏ ra kháng cự.

“Haiz, Mỹ Trà, quên những gì tôi nói với em trước đây à? Chẳng lẽ em muốn mãi sống dưới chân người khác sao? Đến khi chúng ta tự khởi nghiệp, những người như Giám Đốc Đạt sẽ là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta. Đi đi, đừng quên tối nay mặc gợi cảm sexy một chút.”

Vương Đình Khải nói những lời này mà không ngẩng đầu lên. Lê Mỹ Trà do dự vài phút, cuối cùng đè nén sự ghê tởm, gật đầu đồng ý.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...