Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 20



Tập đoàn Hoàng Long tuy không phải là doanh nghiệp hàng đầu trên cả nước, nhưng ở thành phố, thậm chí trong tỉnh, cũng thuộc hàng top. Vậy mà, người đứng đầu như Gia Long lại không bận rộn đến mức “chân vắt lên cổ” như nhiều người tưởng. Ông sống như một nhân viên bình thường: đi làm, tan làm, về nhà ăn tối, đồng thời duy trì thói quen sinh hoạt rất điều độ.

Ông có thể thong dong như vậy, một phần nhờ nền tảng vững chắc ông xây dựng từ những ngày đầu khởi nghiệp, giúp tập đoàn vận hành ổn định. Phần khác là vì ông chủ động từ chối hầu hết các buổi tiệc tùng, giao tiếp không cần thiết.

Sáng 5 giờ dậy, tối 10 giờ ngủ, hơn chục năm nay không thay đổi. Lúc này, ông vừa nghe xong cuộc gọi báo cáo công việc từ nhà máy trong thư phòng. Ngón tay gõ nhẹ vài cái trên bàn, ông đứng dậy, bước đến tủ bên cạnh, chọn một cuộn băng từ dãy băng được xếp ngay ngắn, cho vào máy cassette kiểu cũ và nhấn nút phát.

Ngoài công việc, sở thích duy nhất của Gia Long là nghe nhạc. Ông không nghe nhạc từ đĩa than cao cấp, cũng không dùng hệ thống HIFI hiện đại, mà chỉ thích băng cassette. Ông cũng không chỉ nghe những ca khúc chính thống, cổ điển của thời xưa, mà đặc biệt yêu thích nhạc pop Việt Nam thập niên 80-90. Những nghệ sĩ như Thanh Hoa, Ái Vân, Bảo Yến là gu của ông.

“Chẳng lẽ đời này ta cứ sống thế sao, đôi môi ta mãi không hôn được người ta yêu nhất…”

Chiếc máy cassette hai ngăn kiểu cũ này dù là sản phẩm của thế kỷ trước, nhưng chất lượng tuyệt vời của Sony vẫn truyền tải giọng ca đầy cảm xúc, buồn bã của “hoàng tử tình ca” một cách hoàn hảo.

Nghe đến đây, đôi mắt khép hờ của Gia Long đột nhiên mở ra. Ông muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể tập trung, lòng bồn chồn. Ngồi thẫn hơn mười phút, ông bước vào phòng thay đồ trong phòng ngủ, cởi bộ đồ ngủ, thay sang áo thun và quần short thể thao.

Ngoài những bộ vest và sơ mi cần giặt khô giao cho người làm, các quần áo khác ông đều tự giặt tay.

Cửa thang máy mở ra, nhìn căn phòng tập luyện tối om, yên ắng, Hoàng Bảo Lan khẽ thở phào. Thực ra, cô biết mình chẳng có gì phải lo. Dù sao, sống cùng nhau ba năm, cô hiểu rõ một số thói quen của Gia Long. Ông hầu như không bao giờ đến đây vào buổi tối, thường chỉ tập thể dục vào sáng sớm. Tối qua có lẽ chỉ là ngoại lệ.

Cô vẫn không bật đèn, mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, bước đến chỗ ngồi tối qua. Nhưng đi được nửa đường, cô đổi ý, ngồi vào vị trí đối diện chỗ hôm qua. Trong lòng cô nghĩ, nếu hôm qua mình ngồi đây, chẳng phải đã thấy được mặt ông rồi sao…

Gò má Hoàng Bảo Lan không khỏi đỏ lên.

“Làm con dâu mà lại tơ tưởng cơ thể cha chồng…”

Vị trí này cũng có nhược điểm, nằm ngay dưới ô kính trần, ánh trăng chiếu sáng rực, nằm xuống không thấy được mặt trăng, trừ khi ngửa cổ. Nhưng Hoàng Bảo Lan chẳng bận tâm mấy chi tiết này, tựa ngay vào ghế. Đứng thì không sao, nhưng khi nằm nghiêng, cô mới nhận ra vạt váy ngủ này hơi ngắn, gần như không che nổi quần lót. Cô vô thức khép chân, nhưng nghĩ nơi này chẳng có ai ngoài mình, cô thả lỏng hơn một chút.

Nhìn chằm chằm vào máy kéo lưng, trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh lưng trần đẫm mồ hôi của Gia Long… Nghĩ đến đây, bụng dưới cô nóng lên, cơ thể lặng lẽ dâng lên một cảm giác rạo rực.

Đúng lúc ánh mắt cô mơ màng như ánh trăng dịu dàng, tai cô chợt nghe thấy tiếng bước chân trầm trầm.

Tim cô giật thót, nhưng không hiểu sao, cô lại biết ngay người đến chắc chắn là Gia Long.

“Đi đi, đi đi, đi mau…”

Hoàng Bảo Lan lẩm bẩm trong lòng, nhưng cơ thể không hề nhúc nhích. Cuối cùng, bóng dáng ấy từ cầu thang bước ra. Quả nhiên là Gia Long.

Vừa ra khỏi cầu thang, Gia Long nhìn ngay về chỗ Hoàng Bảo Lan ngồi tối qua. Không thấy người, ông bước đến thiết bị quen thuộc của mình. Ông khởi động cổ tay, vừa ngồi xuống thì phát hiện ngay trước mặt, con dâu mình đang ngồi đó.

“Bảo… Bảo Lan.”

Lúc này, Hoàng Bảo Lan mới đứng dậy, hai tay rụt rè giữ vạt váy.

“Bố, bố… bố đến tập thể dục ạ? Con… con thấy trong phòng hơi ngột ngạt, xuống đây hóng gió chút… Vậy… vậy bố tập đi, con về trước đây…”

Hoàng Bảo Lan không nghĩ ra lý do để ở lại, nói lắp bắp xong thì định rời đi. Nhưng vừa bước một bước, cô nghe Gia Long nói.

“Đừng…”

Cơ thể Hoàng Bảo Lan khựng lại, nhưng mãi không thấy ông nói tiếp. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng.

“Bảo Lan… con ngồi đi… dù sao… dù sao cũng không ảnh hưởng gì…”

“Vâng…”

Hoàng Bảo Lan không biết đây có phải lời khách sáo của Gia Long không, nhưng vẫn làm theo, chậm rãi ngồi xuống, từng chút một tựa người vào ghế.

Gia Long ngồi trên ghế da, khởi động cổ tay. Ông cố gắng để động tác trông tự nhiên, nhưng càng cố, càng lộ vẻ gượng gạo.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến năm mét – một khoảng cách gây lúng túng, nhất là khi cô đang mặc bộ váy ngủ mỏng manh. Nhưng cảm giác rạo rực trong cơ thể Hoàng Bảo Lan không vì sự lúng túng này mà lắng xuống, ngược lại càng mãnh liệt hơn.

“HỜ..…”

Gia Long đã cố không phát ra tiếng, nhưng khi dùng hết sức, ông vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng rên trầm trầm từ cổ họng.

Mỗi lần nghe tiếng này, tim Hoàng Bảo Lan lại đập mạnh. Dần dần, nhịp tim cô đồng điệu với nhịp của Gia Long. Đầu cô, vốn đang ngoảnh đi, từ từ quay lại. Ánh mắt né tránh cũng bắt đầu nhìn về phía ông.

Gia Long dĩ nhiên không thể cởi áo như lần trước, nhưng Hoàng Bảo Lan vẫn thấy được khối cơ nổi lên từ cổ áo, gương mặt góc cạnh sắc nét hơn khi ông dùng sức, và mỗi lần ông kéo máy, cơ thể ông lại nghiêng mạnh về trước.

Dù ấn tượng của cô về Gia Long đã thay đổi, nỗi sợ hãi từ lâu trong lòng cô vẫn chưa tan. Lúc này, đối diện ông, cô vẫn cảm nhận được áp lực nhẹ, thậm chí khiến hơi thở hơi khó khăn. Nhưng sự sợ hãi và áp lực này dường như không hoàn toàn đáng ghét…

Hai chân thon dài lộ ra dưới vạt váy quấn vào nhau như hai con rắn, càng lúc càng siết chặt.

“Ư…”

“Hừ…”

Kèm theo một tiếng rên trầm nữa của Gia Long, Hoàng Bảo Lan cũng không kìm được, từ đôi môi hé mở phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Gia Long, vốn ánh mắt chỉ đang tập trung nhìn vào máy kéo, lập tức bị tiếng rên ấy thu hút. Ông lại nhìn về phía con dâu.

Cha chồng và con dâu, trong không gian mờ tối, bốn mắt chạm nhau…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...