Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bố Chồng Lạnh Lùng

Chương 12



Thực ra A Lý – Trịnh Kim Lý – và Hoàng Bảo Lan chẳng có mối quan hệ thân thiết gì. Sở dĩ anh luôn bảo vệ cô trong khả năng của mình là nhờ sự đối lập của những người khác. Lưu Thị hồng mỗi lần thấy anh chẳng khác gì thấy người làm công cho địa chủ, sai vặt đủ kiểu, ngay cả giao tiếp bình thường cũng không có lấy một nụ cười. Còn Gia Khiêm thì khiến anh cạn lời. Ban đầu, khi gặp Gia Khiêm, A Lý vẫn lịch sự gọi một tiếng “anh Khiêm”, nhưng Gia Khiêm cứ như không nghe thấy, chẳng bao giờ đáp lại.

Chỉ có Hoàng Bảo Lan là mỗi lần gặp anh đều nhiệt tình chào hỏi, thỉnh thoảng còn tặng anh ít trái cây hay sữa chua. Chiếc xe của cô cũng do anh bảo dưỡng, sửa chữa, nhưng mỗi lần nhờ vả, cô đều rất lịch sự. Đây vốn là phép lịch sự tối thiểu giữa người với người, nhưng giữa đám người kỳ quặc trong nhà này, điều đó lại trở nên hiếm có và đáng quý.

Trịnh Kim Lý lái xe êm ru, chở Gia Long, vẫn không quên quan sát biểu cảm của ông qua gương chiếu hậu. Anh muốn biết câu nói “ngang ngược” của Hoàng Bảo Lan vừa nãy có khiến ông không vui không. Nhưng tiếc thay, gương mặt Gia Long mãi như mặt hồ băng ở Siberia – vừa bình lặng vừa lạnh lẽo…

Thật trùng hợp, hai chiếc xe xuất phát trước sau, vòng vèo một hồi, xe của A Lý lại chạy ngay sau xe Hoàng Bảo Lan. Vì xe của cô luôn do anh bảo dưỡng, A Lý nhớ rất rõ biển số xe. Nhìn đèn phanh bên hông xe cô lại hỏng, anh buột miệng.

“Xe của chị Bảo Lan đúng là hơi cũ kỹ thật.”

Người nói vô tình, người nghe có ý. Câu nói ấy như đánh thức Gia Long.

“Khụ… A Lý… cậu nói xem, con gái trẻ bây giờ thường thích xe gì?”

Giọng nói bất ngờ từ ghế sau khiến A Lý giật mình. Anh định thốt lên mấy hãng xe sang như BMW, Benz, Audi, nhưng chợt nhớ ra đó là xe trong mơ của mình. Với tầm của Chủ tịch Long, phải cao cấp hơn.

“Con gái trẻ mà lái thì… tốt nhất là xe thể thao, nhưng không thực dụng. Nếu lái hàng ngày thì Porsche là hợp nhất… hoặc Maserati thì càng tốt hơn.”

Gia Long gật đầu, trầm ngâm.

“A Lý, lát nữa đi nhà máy xong, cậu chở tôi thẳng đến siêu thị nhé, không đi đâu nữa.”

“Dạ, được ạ, Chủ tịch.”

A Lý vừa đáp xong thì chứng kiến một “kỳ quan thế giới” – “hồ băng tan chảy”.

Gia Long hiếm hoi tựa lưng vào ghế da rộng rãi êm ái của chiếc Maybach, mặt nghiêng nhìn ra cửa sổ, chẳng biết nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Trời ơi, Chủ tịch Long cười thật sao?!”

A Lý lái xe mà lòng thầm kinh ngạc.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Gia Long nhíu mày. Hơn nữa, đây lại là số không thể từ chối.

“Thư ký Hoàng từ thành ủy.”

Cúp máy, Gia Long bất đắc dĩ xoa trán.

“A Lý, cứ theo lịch trình cũ đi. Tối nay không về nhà nữa, thành ủy có tiệc tối.”

Hoàng Bảo Lan rối bời tâm trí. Cô vốn nóng lòng chờ ngày được giải thoát, nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, lòng cô lại trào lên cảm giác mất mát và buồn bã khó tả. Theo kế hoạch ban đầu, cô lái xe đến trung tâm thương mại, nhưng chẳng còn chút hứng thú mua sắm nào.

“Hoàng Bảo Lan, nắm lấy cơ hội đi, sau tối nay, có muốn tiêu cũng chẳng được nữa đâu!”

Dù tự nhủ thế, cô vẫn không sao vực dậy tinh thần. Cuối cùng, sau hơn một tiếng ngồi thẫn thờ trong xe, cô đành quay về nhà.

Cô lao vào giường trong phòng khách, chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cho đến giờ ăn tối.

Bò dậy khỏi giường, cô bình tĩnh chỉnh trang quần áo. Những ngày qua, tâm trạng Hoàng Bảo Lan đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, cô còn muốn làm ầm lên, kể hết nỗi uất ức của mình. Nhưng giờ, cô chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân tệ hại này một cách điềm tĩnh và đàng hoàng. Cô vặn nắm cửa, bước xuống cầu thang, chuẩn bị đối diện với người cha chồng mà cô luôn sợ hãi – Gia Long – một cách chững chạc.

Nhưng khi bước xuống từ cầu thang, cô chỉ thấy Lưu Thị Hồng và Gia Khiêm ngồi ở bàn ăn. Gia Khiêm không ngừng gắp thức ăn cho Lưu Thị hồng. Bà ta thấy Hoàng Bảo Lan sau nhiều ngày không gặp, lập tức lườm một cái rõ to.

“Ồ, tôi còn quên trong nhà này vẫn còn một người sống cơ đấy.”

Lời mỉa mai của Lưu Thị Hồng bị Hoàng Bảo Lan phớt lờ. Cô còn tưởng Gia Long chỉ chưa xuống, bèn cúi đầu, ăn từng miếng cơm nhỏ, chờ ông xuất hiện.

“Cô ăn ngon thế à? Cô nghĩ đây là quán cơm bình dân à, muốn ăn thì ăn, không muốn thì thôi, chẳng có chút phép tắc gì! Ở đây mà còn tỏ vẻ thiếu phu nhân nhà giàu sao nổi? Nhà họ Trần giống mấy nhà nghèo kiết xác ngoài kia được à? Không có phép tắc thì còn ra thể thống gì!”

Dù sau khi cưới, Hoàng Bảo Lan luôn cảm thấy bị lạnh nhạt, nhưng sống lâu, cô nhận ra nhà họ Trần ngoài việc nhà to, thuê vài đầu bếp và người làm thì cũng chẳng khác gì nhà bình thường. Cô chưa từng nghe Gia Long nhắc đến “phép tắc” bao giờ. Chỉ có Lưu Thị Hồng, một người làm, chẳng biết có phải xem phim truyền hình nhiều quá không, mà luôn tự coi mình là phu nhân nhà giàu, mở miệng là “phép tắc”, đóng miệng cũng “phép tắc”, đặc biệt khi nói với người làm. Nhưng đến giờ, Hoàng Bảo Lan vẫn không hiểu cái “phép tắc” mà bà ta nói là gì…

Hoàng Bảo Lan không muốn đôi co với bà ta, muốn dành hết sức để đối diện Gia Long, nên chỉ im lặng. Nhưng sự im lặng của cô lại khiến Lưu Thị Hồng được đà lấn tới.

“Hừ, tôi nghe Gia Khiêm nói cô đòi ly hôn à? Sao không ly nữa? Tôi còn lạ gì ý đồ của cô. Gia Khiêm nhà tôi thật thà nên mới bị cô dọa. Ly hôn đi chứ, sao không ly hôn? Loại người xuất thân nghèo hèn như cô, tôi còn lạ gì. Khó khăn lắm mới bám được vào nhà họ Trần, cô nỡ buông tay sao? Giả vờ được ba năm thì lộ mặt, nhìn xem giờ cô ăn mặc chẳng khác gì con hồ ly tinh! Tôi cảnh cáo cô, sống đàng hoàng chút đi! Đến lúc đó chẳng cần cô đòi ly hôn, tôi đuổi thẳng cô ra khỏi cửa! Ở nhà họ Trần ngày nào, cô còn phải ngoan ngoãn cúi đầu làm người ngày đó!”

Bị sỉ nhục thế này, Hoàng Bảo Lan không chịu nổi, bật dậy khỏi ghế. Nhưng cô không muốn đôi co với Lưu Thị Hồng, chỉ muốn dùng hành động để chứng minh bản thân.

“Gia Long đâu, tôi đi nói với ông ấy ngay bây giờ!”

“Gia Long là tên cô gọi được à, đồ không biết phép tắc!”

Lưu Thị Hồng lập tức cười khẩy.

“Đừng diễn nữa! Cô chẳng phải biết ông Long không có nhà nên mới dám nói thế sao? Đừng giở mấy trò mèo đó ra! Tôi nói rõ cho cô biết, ông Long cũng bất mãn với cô từ lâu rồi, chỉ vì ngại thân phận cha chồng – con dâu nên không tiện nói thẳng. Hôm nay chính ông ấy dặn tôi phải dạy dỗ lại cô cho biết phép tắc!”

Hoàng Bảo Lan không nói một lời, quay người bỏ đi. Khoảnh khắc này, lòng cô thực sự nguội lạnh. Trước đây, mọi hành động của cô dù là sợ hãi Gia Long, dù là chờ ông chủ động tìm mình, sâu thẳm vẫn là một tia hy vọng mong manh. Nhưng giờ đây, cô nhận ra hy vọng và sự may mắn của mình thật nực cười. Ông thậm chí còn chẳng buồn mắng mỏ trực tiếp, mà để một người làm thay ông làm việc đó.

Hoàng Bảo Lan vừa đi vừa khóc, lao lên giường trong phòng khách, lại òa khóc nức nở. Khóc xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lần này, cô không chờ đợi gì nữa, chỉ chờ Gia Long. Chỉ cần gặp ông, cô sẽ lập tức đòi ly hôn!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...