Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bất Diệt Truyền Thuyết

Hắc Vũ Tán

Bất Diệt Truyền Thuyết

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Thạch Thiên mở to mắt, đẩy ra tảng đá ngàn cân trên người ra, cảm giác không khí trong sạch tự nhiên ùa đến, nhưng vẻ mặt hắn lại đau khổ buồn bực,...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Truyện tiên hiệp

Danh sách chương (466)

Chương 121: Các Ngươi Thật Thông Minh Chương 122: Tôi Không Quen Nàng Chương 123: Tuyệt Đối Không Lo Lắng Chương 124: Không Muốn Làm Hắn Khó Xử Chương 125: Là Khách Mời Quan Trọng Nhất Chương 126: Trong Mắt Lão Tử Cũng Không Khác Gì Chương 127: Tiệc Rượu Nhà Giàu Chương 128: Rất Là Tò Mò Chương 129: Tôi Tới Đánh Với Anh Chương 130: Chỉ Có Một Chút Chương 131: Đừng Tính Cả Tôi Chương 132: Không Bao Giờ Tổ Chức Sinh Nhật Nữa Chương 133: Cắn Không Tha Chương 134: Kim Cương Cũng Không Nhận Ra Chương 135: Chân Đạp Hai Thuyền Chương 136: Con Muốn Tự Mình Làm Chủ Chương 137: Trục Xuất Ra Khỏi Cửa Chương 138: Tìm Việc Làm Chương 139: Đến Ăn Một Chén Mỳ Chương 140: Tiền Bảo Kê (thượng) Chương 141: Tiền Bảo Kê (hạ) Chương 142: Lau Sạch Sẽ Rồi Đi Chương 143: Quả Nhiên Là Đến Chương 144: Cút Về Cho Lão Tử Chương 145: Một Bức Tường Người Chương 146: Mấy Thằng Nhóc, Xuất Hiện Đi Chương 147: Tôi Tới Ăn Mỳ Chương 148: Hôm Nay Cô Rất Đẹp Chương 149: Mạo Hiểm Trong Nháy Mắt Chương 150: Quá Đáng Thái Quá Chương 151: Hai Viên Đạn Chương 152: Nghĩ Muốn Bể Đầu Chương 153: Khiến Cho Hoài Nghi Chương 154: Thật Là Hắn Đã Cứu Tôi Chương 155: Nên Gọi Là Dì Chương 156: Nước Mắt Cảnh Ti Chương 157: Sao Không Nói Sớm Chương 158: Bảo Mật Án Chương 159: Ở Đâu Không Rõ Chương 160: Lẩn Trốn Chương 161: Gật Đầu Là Thành Lão Đại Chương 162: Thật Sự Là Một Tai Họa Chương 163: Hắc Vũ Tán Chương 164: Sợ Sao? Chương 165: Trước Nữa, Trước Nữa, Trước Trước Trước Đó Nữa… Chương 166: Nam Nữ Thụ Thụ Bất Thân Chương 167: Tranh Dành Sân Chương 168: Một Cước Thủ Thắng Chương 169: ??? Chương 170: Phá Quán Chương 171: Thật Không Nói Lý Chương 172: Bằng Thực Lực Bằng Nắm Tay Chương 173: Sao Lại Tới Nơi Này Chương 174: Thiếu Chủ Nhân, Chủ Mẫu Chương 175: Thích Thì Lấy Đi Chương 176: Tính Bối Phận Chương 177: Vui Năm Mới Chương 178: Không Cần Chương 179: Làm Khó Chương 180: Bạn Bái Thiên Địa, Động Phòng Mình Đến

Chương 1: Các Ngươi Thật Thông Minh


Thạch Thiên mở to mắt, đẩy ra tảng đá ngàn cân trên người ra, cảm giác không khí trong sạch tự nhiên ùa đến, nhưng vẻ mặt hắn lại đau khổ buồn bực, thở dài một tiếng: “Lại sống lại rồi…”

Những lời này hơn hai ngàn năm qua hắn đã nói chín lần, mỗi một lần sau khi trọng sinh lại nói những lời này, khi lần đầu tiên nói thì tràn ngập ngạc nhiên cùng khó có thể tin, nhưng càng về sau lại càng ngày càng bất đắc dĩ, càng ngày càng chán ghét.

Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, nhưng một khi đã sống lại, cũng chỉ có thể sống một lần nữa, chờ đợi lần chết tiếp theo. Thạch Thiên nhảy ra xa khỏi cái hồ mà trăm năm trước mình đã tự tay đào, quần áo trên người đều đã mục rửa, lộ ra một thân trong suốt như ngọc, giống như da thịt trẻ con, nhịn không được ngửa mặt lên trời mắng: “Sống lại thì cứ để sống lại đi! Sao cứ mỗi lần lại đem lão tử từ một lão nhân biến thành đứa nhỏ… Đi chết đi…***!”

Thạch Thiên hét lớn một tiếng, đem oán khí phát tiết trên tảng đá ngàn cân đè nặng mình cả trăm năm, dưới vài quyền tảng đá ngàn cân đã thành đá vụn, làm cho chim thú kinh sợ chạy tan tác ra xung quanh. Thạch Thiên đánh nát tảng đá, lại tay không đi đánh đại thụ trăm năm chung quanh, so với eo còn lớn hơn, cơ hồ là đánh một phát là đổ một gốc, cho đến khi kiệt lực mới ngồi lên trên một gốc cây bị hắn đánh đổ xuống, thở hổn hển ngửa lên trời mắng: “ Làm sao mới có thể không sống lại đây!!! Cái mạng này sao mà thối đến vậy, con mẹ nó, so với cứt còn muốn thổi hơn…”

Nói đến cứt, liền cảm giác mắc đái, hắn cũng chẳng muốn đứng lên, dù sao hiện tại cũng đang trần truồng, cứ thế ngồi mà tự nhiên, nhìn thấy bao bì ở hạ thể, nhịn không được lại chửi thề: “***, lại biến thành…”

Thạch Thiên nguyên sinh tại cuối đời Tần, lúc ấy thiên địa đại loạn, dân chúng khó sống, Thạch Thiên là một cô nhi, bị Tần nhị thế bắt vào quân đội đi đánh giặc, nhưng mới thay quân trang thì Tân triều đã đại bại diệt vong, hắn đi theo mấy binh lính Tần quân cũng không có nhà để về làm ăn cướp, bất quá chỉ nhằm vào một ít tiểu tài chủ bất nhân, khi dư ra lương thực thì đem cứu tế dân nghèo phụ cận, cũng coi như là nghĩa đạo kiếp phú thế bần.

Một lần ở trên đường ngăn đón cướp mấy phú thương, bị một vị lão đạo qua đường bắt được, hung hăng “giáo dục” bọn họ một phen, sau đó thả mấy người khác, chỉ giữ lại Thạch Thiên, mang đến một ngôi miếu không người ở Hoang Sơn, tại một cái sơn động cải thành đạo quan bức Thạch Thiên bái hắn làm thầy, xưng Thạch Thiên thân đủ thiên thể, ẩn dấu tinh hoa thiên địa, là kỳ tài tu đạo luyện võ trước nay chưa từng có.

Thạch Thiên vốn chán ghét làm cường đạo, chỉ cần có cơm ăn là không ai làm đồ đệ của ai, lão đạo này nhìn qua sắc mặt hồng nhuận, đầu đầy tóc bạc, râu ba chòm, đồng nhan hạc phát, tiên phong đạo cốt, thật tựa thần tiên trong các bức vẽ, có năng lực thoải mái đem mấy người bọn họ bắt lại, quả thật rất có bản lãnh, liền lưu lại bái đạo nhân này làm thầy, đi theo học nghệ.

Lão đạo kia tự xưng là truyền nhân đời thứ năm của Thái Ất Phái, đạo hiệu Chân Nhất, Thái Ất đạo pháp uyên bác, bản thân hắn chỉ tu luyện một ít bên ngoài, biết được mình đại hạn đã tới, lại làm thất truyền đạo pháp sư môn, nên mới xuống núi tìm nhân tài kế tục y bát sư môn, trải qua ba năm mới tìm được Thạch Thiên, hi vọng hắn có thể tập luyện nghiên cứu ra thiên đạo

Có lẽ Thạch Thiên quả nhiên như lời sư phụ nói, là kỳ tài tu đạo luyện võ, chỉ liếc sơ một chút là có thể lĩnh ngộ tinh túy trong đó, còn thường xuyên giải thích ra những thứ mà sư phụ cũng chưa từng nghĩ đến, Chân Nhất đạo nhân từ chỗ đồ đệ tìm được không ít lĩnh ngộ, sống lâu thêm ba năm, trước khi lâm chung đem mọi mật điển này của sư môn bản thân hắn cũng không tham ngộ được chút nào, muốn giao cho Thạch Thiên tự mình nghiên cứu.

Thạch Thiên biết sư phụ đại hạn đã tới, nhưng ba năm tu hành đạo pháp cũng đã tham thấu sinh tử, cũng không quá bi thương, sau khi tiếp nhận mật điển trong tay sư phụ, quỳ bái khấu đầu, Chân Nhất đạo nhân lập tức tọa hóa mà đi.

Sau khi sư phụ chết, Thạch Thiên lấy núi rừng làm bạn, khắc khổ tu tập Thái Ất mật điển, đói thì ăn trái cây, thời gian qua mau, đảo mắt đã qua mấy chục năm, Thạch Thiên cũng từ một thiếu niên biến thành lão già, rốt cuộc vào một ngày ở trên vách núi tu luyện Thái Ất mật điển đã tới lúc đại thành, mà lúc này khoảng không ngàn dặm đột nhiên sấm sét hiện lên, một tia chớp đánh xuống ngay đỉnh đầu của Thạch Thiên, Thạch Thiên nhất thời trở thành một thi thể rơi vào đầm nước ngàn năm, chờ hắn lần đầu tiên trọng sinh tỉnh lại thì đã qua hai trăm năm, biến thành bộ dáng một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.

Sau đó mỗi lần Thạch Thiên qua đời, đều sẽ trọng sinh, sống càng ngày càng dài, thời gian trọng sinh càng ngày càng ngắn, lần trước trọng sinh trải qua 106 năm, lần này hắn phỏng chừng cũng không tới trăm năm, mà sống từ lần đầu tiên hơn 60 năm đã biến thành mỗi lần cũng hơn 100 năm. Sau mỗi lần trọng sinh đều biến thành bộ dáng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo thể cách trở nên càng thêm hoàn mỹ, Thái Ất mật điển sư môn truyền thụ cũng càng thêm tinh tiến.

Thạch Thiên sau khi trọng sinh cũng không tiếp tục tu hành, bởi vì đã đại thành, các loại giới luật trong khi tu hành cũng không cần kiêng kị, từ đó về sau các trò chơi nhân gian, một số võ thuật căn bản của Thái Ất môn cũng đã đủ cho hắn tung hoành giang hồ, tiếu ngạo thiên hạ, có khi hành hiệp trượng nghĩa, phù nguy tể khốn, cũng từng trà trộn thị tỉnh, ăn uống đánh bạc, hoặc là an phận thủ thường, cưới vợ sinh con, những năm tháng trong cả ngàn năm hắn sống có thể nói đã trải qua bách thái nhân sinh, thưởng tận các loại cuộc sống không có điểm dừng này đã bám chặt lấy hắn, cũng là bất đắc dĩ.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...