Bản năng của vợ
Chương 3:
Khi ly rượu cuối đã cạn, bữa tối cũng đến lúc tàn. An đã cảm thấy ngà ngà say. Những triết lý đầy thách thức của Minh và My, kết hợp với hương vị đậm đà của chai vang đỏ, đã làm cho những bức tường phòng thủ lý trí của nàng mềm đi đáng kể. Không khí đã trở nên quá thân mật cho một cuộc gặp gỡ công việc, nó giống như một buổi hò hẹn của những người bạn tâm giao lâu năm.
Khi họ cùng nhau đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Minh đột nhiên nói:
“Không khí đang vui, về phòng các vị sớm cũng uổng. Hay là qua villa của chúng tôi làm vài ly nữa? Có loại whisky đặc biệt tôi muốn Tùng thử.”
Lời mời được đưa ra một cách hoàn toàn tự nhiên, không một chút gượng ép. Tùng lập tức quay sang nhìn An, ánh mắt anh lấp lánh sự mong đợi. “Ý hay đấy chứ em? Đêm nay vẫn còn sớm mà.”
Bình thường, An sẽ tìm một lý do lịch sự để từ chối. Nàng thích sự riêng tư, thích kết thúc một buổi tối một cách có kiểm soát. Nhưng đêm nay thì khác. Men rượu, và hơn hết là sự tò mò trí tuệ về cặp đôi đầy bí ẩn này, đã chiến thắng. “Được thôi,” nàng mỉm cười, cảm thấy một chút phấn khích liều lĩnh. “Em cũng muốn xem loại whisky nào có thể làm khó được anh đây.”
Họ đi theo lối đi rải sỏi lạo xạo dưới chân, lách qua những lùm cọ và hoa sứ đang tỏa hương ngào ngạt trong đêm. Gió biển mang theo hơi ẩm mơn man trên da thịt. Villa của Minh và My nằm ở vị trí đẹp nhất của khu resort, biệt lập trên một mũi đá nhỏ, ba mặt nhìn ra biển. Không gian ở đây thậm chí còn riêng tư và xa hoa hơn, với một khu vực sinh hoạt ngoài trời bên cạnh hồ bơi vô cực, nơi ánh đèn lấp lánh hòa làm một với những vì sao trên mặt biển đêm. Tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá bên dưới tạo thành một bản nhạc nền trầm hùng và nguyên thủy.
“Rượu của anh đây,” Minh nói và lấy ra một chai whisky có màu hổ phách đậm từ quầy bar. “Single malt 25 năm, chỉ dành cho những người bạn thực sự.” Anh ta nháy mắt với Tùng, rồi tự tay rót ra bốn chiếc ly pha lê. Tiếng nước rượu sóng sánh rót vào ly nghe thật êm tai.
Thứ rượu mạnh mẽ và êm ái chảy qua cổ họng An, lan tỏa hơi nóng xuống lồng ngực rồi chạy rần rật khắp các mạch máu. Nàng ngồi xuống chiếc ghế lười cỡ lớn bọc nệm dày, co hai chân lên, cảm giác cơ thể và tâm trí dần dần được thả lỏng hoàn toàn.
Khi chai rượu đã vơi đi gần một phần tư, Minh đặt ly xuống bàn, một tiếng cạch nhẹ. Anh ta nhìn ba người còn lại, một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
“Ngồi uống suông thế này thì rượu ngon mấy cũng nhạt,” anh ta nói. “Hay là chúng ta chơi một trò cho thêm chút gia vị đi? ‘Ba Cây’ nhé, cho đậm chất Việt Nam.”
Tùng bật cười, gật đầu hưởng ứng. “Được đấy. Lâu rồi chưa chơi. Nhưng phải có hình phạt thì mới vui chứ.”
My, đang ngả người trên ghế lười một cách lười biếng như một con báo no mồi, khẽ nhướn mày. “Đương nhiên rồi. Chơi thì phải có luật lệ.” Cô ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt lướt qua từng người một. “Ai thua ít điểm nhất… phải làm theo bất cứ yêu cầu nào của người thắng ván đó. Yêu cầu gì cũng được.”
Những ván bài đầu tiên trôi qua trong tiếng cười, yêu cầu vẫn còn khá nhẹ nhàng và vui vẻ: uống cạn một ly, kể một bí mật ngớ ngẩn, hay nhảy một điệu nhảy kỳ cục. Không khí vô cùng náo nhiệt, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp không gian. Nhưng rồi, My thắng Tùng một ván. Cô ta mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. “Em muốn anh cởi áo.”
Từ đó, các yêu cầu bắt đầu vượt qua lằn ranh. Cởi giày, cởi thắt lưng, rồi đến áo, quần. Sự trân tráo đó có một sức mạnh lôi cuốn kỳ lạ, nó khiến sự ngượng ngùng của An dần dần tan biến, thay vào đó là một sự hưng phấn pha lẫn tò mò.
Dần dần, quần áo của họ cũng hết. Minh là người đầu tiên phải lột trần. Anh ta đứng dậy, thản nhiên cởi nốt chiếc quần lót cuối cùng. Lần đầu tiên, An nhìn thấy một dương vật xa lạ một cách trực diện. Nó to và dài hơn của Tùng, khi chưa cương cứng đã trông rất đáng gờm. An cố không nhìn chằm chằm, nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí nàng.
Rồi My thua, người thắng là Tùng. “Anh muốn em cởi hết,” Tùng nói, giọng anh khàn đi.
My cười đầy khiêu khích. Cô ta đứng dậy, quay về phía Tùng, từ từ kéo chiếc áo ngực và quần lót ren đen xuống. Bộ ngực cỡ lớn đầy đặn, căng tròn nảy lên. Vùng mu của cô ta hoàn toàn nhẵn nhụi, bóng loáng dưới ánh đèn, để lộ ra gò mu căng tròn, đầy đặn. Đường rãnh sâu hun hút chạy dọc xuống dưới, khép hờ, kín đáo nhưng lại mang một vẻ mời gọi trần trụi . Mọi thứ đều được phơi bày. Hai môi thịt bên ngoài có màu hồng sẫm, hơi mọng lên vì kích thích, như thể một loại trái cây chín đang chờ được nếm thử.. “Anh Tùng thấy sao? Có đẹp không?” cô ta hỏi, cố tình ưỡn ngực ra. Tùng chỉ biết gật đầu, yết hầu anh chuyển động.
Sau đó đến Tùng. Giờ đây, chỉ còn lại An là người duy nhất còn một mảnh vải trên người. Cả ba cơ thể khỏa thân đều đang nhìn nàng. Áp lực, sự ngượng ngùng, và một luồng kích thích bệnh hoạn chạy rần rật khắp người nàng.
Và rồi, nàng thua. Minh là người thắng ván quyết định.
“Đến lượt em rồi, An,” Minh nói, giọng anh trầm xuống, ánh mắt anh như lửa đốt. “Cởi nó ra đi.”
Tim An đập thình thịch trong lồng ngực. Tay nàng run run, nhưng vẫn nghe lời, móc vào hai bên mép chiếc quần lót lụa màu trắng. Nàng đứng dậy. Trong một hành động hoàn toàn vô thức, bị thôi thúc bởi sự cạnh tranh ngầm và khao khát được công nhận, thay vì đứng đối diện, nàng lại khẽ xoay người, để lưng và mông mình hướng về phía Minh nhiều hơn.
Nàng cúi người xuống, các đốt sống lưng cong lên một cách duyên dáng. Ngón tay nàng móc vào hai bên mép chiếc quần lót lụa. Nàng lại kéo nó xuống một cách chậm rãi, lớp vải lụa trắng muốt từ từ trượt xuống, để lộ ra đỉnh mông tròn lẳn, căng mẩy.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp và ánh mắt hau háu của Minh, cửa mình màu hồng nhạt, e ấp sau lớp lông được tỉa tót cẩn thận, đang hơi ẩm ướt vì men say và sự hưng phấn. Hai mép thịt mỏng manh khép hờ, để lộ ra một chút bí mật ướt át bên trong. Nó không trần trụi và táo bạo như của My, mà mang một vẻ ngây thơ mời gọi, một sự cấm đoán khiến người ta càng thêm khao khát xâm phạm.
“Chúa ơi…” Minh bật ra một tiếng cảm thán gần như rên rỉ. “Đẹp quá. Âm đạo của em… thật hoàn hảo.”
Lời khen trần trụi đó như một dòng điện đánh vào An. Nàng ngồi phịch xuống nệm, mặt nóng bừng. Cả bốn người giờ đã hoàn toàn trần trụi. Không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng sóng biển và nhịp tim của chính mình.
Như thể bị thôi miên bởi lời khen của Minh dành cho An, My quay sang nhìn chồng mình. Ánh mắt cô ta rực lửa, một ngọn lửa của sự chiếm hữu và khao khát nguyên thủy.
“Em không thể chịu được nữa rồi,” My rên rỉ, giọng đặc lại vì ham muốn.
Không một lời báo trước. Cô ta trườn đến, quỳ giữa hai chân Minh. Một tay My nắm lấy dương vật đang dựng đứng của anh, tay kia vạch mép âm hộ của chính mình ra. Cửa mình ướt sũng của cô ta phơi bày hoàn toàn dưới mắt An.
Cô ta không ngồi xuống ngay. My đặt đỉnh âm hộ của mình lên đầu khấc Minh rồi từ từ ấn xuống. An nín thở. Nàng thấy đầu dương vật to lớn đó tách cửa mình My ra, nong rộng từng nếp thịt mềm mại cho đến khi chìm nghỉm vào bên trong, chậm rãi, trần trụi.
Khi đã ngập sâu đến tận gốc, My ngẩng đầu. Cô ta bắt đầu nhấp. Nhanh. Mạnh. Điên cuồng.
PHẬP… PHẬP… NHÓP NHÉP…
Cảnh tượng đó đập thẳng vào mắt An. Hoang dã. Nguyên thủy. Không che đậy. Nó là một liều thuốc kích thích cực mạnh. Nàng có thể thấy rõ ràng từng tấc da thịt của Minh và My va chạm, nghe thấy tiếng nhóp nhép ướt át, ngửi thấy mùi hương của mồ hôi và dục vọng lan tỏa trong không khí.
Một dòng nhiệt nóng rực chạy từ bụng dưới xuống hai đùi, và nàng cảm nhận rõ ràng dòng dịch ấm áp, dính nhớp đang từ từ rỉ ra, thấm ướt vùng lông được tỉa tót gọn gàng. Cảm giác ẩm ướt đó là một mệnh lệnh không lời. Cơn đói mà nàng không biết tên bỗng trỗi dậy, gào thét đòi được thỏa mãn.
Nàng quay người lại. Tùng cũng đang ngồi đó, khỏa thân, ánh mắt anh dán chặt vào cảnh tượng của Minh và My. Dương vật của Tùng đã cương cứng đến cực đại, đầu khấc rỉ ra một chút dịch trong suốt, run rẩy theo từng nhịp thở của anh.
Không một lời nói. Không một suy nghĩ mạch lạc. An chỉ hành động theo bản năng. Nàng trườn đến bên Tùng, quỳ xuống giữa hai chân anh. Nàng ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt mờ đục vì rượu và ham muốn. Rồi không chút do dự, nàng cúi đầu, vươn lưỡi ra liếm nhẹ lên đầu khấc căng mọng, trước khi ngậm trọn lấy nó vào miệng. Cùng lúc đó, trong tầm mắt nàng, hông của My vẫn đang nhấp lên hạ xuống một cách điên cuồng. Hai cảnh tượng, hai âm thanh, hòa làm một. Và An, lần đầu tiên trong đời, hoàn toàn chìm đắm trong cơn lốc của bản năng.
