Bản năng của vợ
Chương 2:
Cuộc sống của họ quay trở lại guồng quay quen thuộc và ngăn nắp. Những buổi sáng bắt đầu bằng tiếng máy pha cà phê rì rầm và mùi bánh mì nướng thơm lừng. Họ cùng nhau lướt tin tức trên máy tính bảng, An đọc về các xu hướng marketing mới, Tùng nghiên cứu biến động thị trường chứng khoán. Họ hiếm khi nói chuyện nhiều vào buổi sáng, nhưng sự im lặng đó đầy ắp sự thấu hiểu, giống như hai vũ công đã thuộc lòng từng bước di chuyển của nhau. Buổi tối, họ sẽ cùng nhau nấu một bữa ăn đơn giản, hoặc đôi khi, Tùng sẽ đặt một nhà hàng sang trọng nào đó để kỷ niệm một thành công nhỏ trong công việc của nàng.
Đó là một cuộc sống hoàn hảo, một cỗ máy được bôi trơn kỹ lưỡng, vận hành trơn tru không một tiếng động lạc nhịp. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Vào một buổi sáng Chủ nhật, khi cả hai đang cùng nhau chạy bộ bên bờ hồ gần nhà, Tùng mới bất ngờ nhắc đến chuyến đi. Không khí trong lành, ánh nắng sớm còn dịu nhẹ. An yêu cảm giác này, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhịp thở đều đặn, cơ bắp căng ra một cách dễ chịu. Đó là một minh chứng nữa cho sự kỷ luật và khả năng làm chủ cơ thể của nàng.
“Tuần sau anh phải bay vào Phú Quốc,” Tùng nói, giọng anh vẫn đều đều dù đang chạy. “Gặp một đối tác quan trọng. Minh, chủ đầu tư của chuỗi resort mới ngoài đó.”
“Ồ,” An đáp. “Anh định đi mấy ngày?”
“Khoảng ba ngày. Hợp đồng này mà xong, con đường lên ghế CEO của anh sẽ rút ngắn được ít nhất một năm.” Anh giảm tốc độ, chuyển sang đi bộ, nhìn nàng. “Anh muốn em đi cùng.”
Câu đề nghị bất ngờ khiến An cũng dừng lại theo. “Em á? Em có dự án mới đang cần triển khai mà.”
“Ba ngày thôi,” Tùng mỉm cười, nụ cười đầy thuyết phục. Anh đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán nàng. “Coi như một chuyến đi trốn. Em cũng cần nghỉ ngơi một chút. Chúng ta sẽ làm việc một buổi, thời gian còn lại là của riêng hai đứa mình. Hơn nữa, anh thực sự cần em.”
Anh dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. “Minh và vợ anh ta không phải kiểu người kinh doanh bình thường. Họ đề cao trải nghiệm và phong cách sống. Anh cần một đối tác thực sự ở bên cạnh, không phải một nhân viên. Em sẽ là át chủ bài của anh.”
Những lời nói đó chạm đúng vào điểm mà An tự hào nhất: vai trò của nàng không chỉ là người vợ, mà còn là một cộng sự ngang hàng. “Được rồi,” nàng mỉm cười. “Anh luôn biết cách để em không thể từ chối.”
Chuyến bay hạng thương gia êm ru. An đã quyết định gác lại công việc, thực sự xem đây là một kỳ nghỉ ngắn. Nàng tựa đầu vào vai Tùng, nhìn những cụm mây trắng xóa trôi qua ngoài cửa sổ, cảm giác bình yên đến lạ. Phú Quốc đón họ bằng một cơn gió biển ấm áp, mang theo mùi của nắng và vị mặn đặc trưng. Chiếc xe riêng của resort đưa họ đi qua những con đường rợp bóng dừa. Biển hiện ra trước mắt, một màu xanh ngọc bích trải dài đến tận chân trời, lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Khu resort là một kiệt tác của kiến trúc, những căn biệt thự mái lá nằm ẩn mình giữa khu vườn nhiệt đới xanh mướt, hoàn toàn tách biệt. Villa của họ có một hồ bơi riêng vô cực, nhìn thẳng ra biển. An không kìm được mà reo lên một tiếng thích thú. Nàng trút bỏ bộ đồ công sở, khoác lên mình bộ bikini, và ngâm mình xuống làn nước mát rượi. Tùng ngồi trên bờ, tay cầm ly cocktail, mỉm cười nhìn nàng. Trong khoảnh khắc đó, mọi áp lực, mọi kế hoạch, mọi tham vọng đều tan biến. Chỉ còn lại hai người họ và tiếng sóng vỗ rì rào.
Buổi tối, họ gặp Minh và My tại một nhà hàng nằm trên một mỏm đá, nhìn xuống bãi biển lấp lánh ánh đèn. Không khí vô cùng lãng mạn, chỉ có tiếng sóng biển rì rào và tiếng nhạc jazz du dương.
“An, Tùng! Mừng hai bạn đã đến,” My mỉm cười rạng rỡ khi họ bước vào, nụ cười không hề mang tính xã giao mà toát ra sự nồng nhiệt thật sự. My mặc một chiếc váy lụa màu xanh ngọc, khoét lưng táo bạo, để lộ tấm lưng trần rám nắng hoàn hảo.
“Chào My, Minh,” Tùng lên tiếng trước, bắt tay Minh một cách thân mật. “Nơi này thật sự quá ấn tượng.” Anh quay sang My, ánh mắt không ngần ngại thể hiện sự ngưỡng mộ. “Và phải nói rằng, bà chủ của nơi này còn ấn tượng hơn. Trông em thật tuyệt, My.”
My bật cười, một tiếng cười trong vắt. “Cảm ơn anh. Anh Tùng đây cũng khéo miệng quá. Nhưng người khiến em phải chú ý tối nay lại là người phụ nữ của anh đấy.” Cô ta quay sang An, ánh mắt sắc sảo lướt nhanh từ đầu đến chân. “Chào An, rất vui được gặp em. Anh Minh cứ tấm tắc khen về sự thông minh của em. Nhưng anh ấy đã quên không nói rằng em còn xinh đẹp đến thế này.”
“Em cảm ơn chị,” An đáp lại, nụ cười chuyên nghiệp nhưng có một chút đề phòng. “Anh Minh quá khen rồi ạ. Em cũng phải nói là ghen tị với anh Minh vì có một người vợ vừa tài năng vừa quyến rũ như chị đây.”
Những lời khen ngợi xã giao ban đầu làm không khí trở nên cởi mở. Họ ngồi xuống, gọi rượu và bắt đầu bằng những câu chuyện về công việc.
Minh mở đầu. “Dự án resort này thực sự là một canh bạc, nhưng khi có những đối tác chiến lược như Tùng đây, tôi tự tin hơn hẳn.”
Tùng nâng ly. “Thành công của dự án này cũng là thành công của chúng tôi. Chúng ta cùng một thuyền cả mà, Minh. À mà An, em thấy sao về chiến lược marketing ban đầu của họ? Với tư cách là chuyên gia.” Anh ta khéo léo kéo An vào câu chuyện, đặt nàng vào vị thế của một cố vấn.
An ngay lập tức nắm bắt cơ hội. Nàng đưa ra vài nhận xét sắc sảo về việc định vị thương hiệu và tiếp cận khách hàng cao cấp. Minh lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu tán thưởng. My thì chỉ im lặng, tay xoay nhẹ ly rượu vang, quan sát An bằng một ánh mắt khó dò.
Khi câu chuyện công việc tạm lắng, My mới lên tiếng. “Thật nể phục An. Vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi. Chắc Tùng phải giữ em kỹ lắm nhỉ?”
An mỉm cười tự tin. “Bọn em không ‘giữ’ nhau, chị My ạ. Bọn em tin tưởng nhau.” Đây là câu trả lời mà nàng luôn tự hào.
“Tin tưởng à?” My lặp lại, như thể đang nếm thử một từ lạ. “Một từ rất hay. Nhưng niềm tin của hầu hết mọi người lại được xây dựng trên sự kiểm soát. Kiểm soát lịch trình, kiểm soát các mối quan hệ, kiểm soát cảm xúc. Nó giống như việc xây một cái lồng thật đẹp và gọi đó là ngôi nhà.”
Lý lẽ của My khiến An cảm thấy hơi khó chịu. Nó như đang ngầm tấn công vào chính triết lý nàng tin tưởng. “Em không nghĩ vậy. Em nghĩ niềm tin được xây dựng từ sự cam kết và tôn trọng ranh giới của nhau. Đó không phải là cái lồng, mà là một pháo đài an toàn mà cả hai cùng xây dựng để bảo vệ tình yêu của mình khỏi thế giới hỗn loạn bên ngoài.”
“Một pháo đài,” My gật gù, môi nhếch lên một nụ cười thú vị. “Nhưng em có bao giờ nghĩ rằng, thứ mà pháo đài bảo vệ, đôi khi cũng chính là thứ nó cầm tù không? Nó bảo vệ em khỏi những tổn thương, đúng. Nhưng nó cũng ngăn em khám phá những trải nghiệm mới, những cảm xúc mới. Tình yêu, đối với vợ chồng tôi, không phải là một bến cảng an toàn, An à. Nó là một con tàu để cùng nhau ra khơi.”
Tùng chăm chú lắng nghe, hoàn toàn bị cuốn hút. “Một con tàu để ra khơi… một hình ảnh rất thú vị. Vậy không lẽ hai người không sợ gặp bão sao?”
Minh bật cười. “Sợ chứ, Tùng. Nhưng nếu cứ sợ bão mà không dám ra khơi thì đâu còn gọi là cuộc sống. Vượt qua cơn bão cùng nhau mới làm cho mối quan hệ thêm bền chặt.”
An cảm thấy mình đang yếu thế trong cuộc tranh luận. Nàng cố gắng dùng lý trí để phản bác. “Nhưng ngoài kia có rất nhiều cám dỗ. Lòng người thì khó đoán. Nếu cho nhau sự tự do tuyệt đối như chị nói, chẳng phải là đang tạo cơ hội cho sự phản bội sao?”
Lần này, My không cười nữa. Cô ta nhìn thẳng vào mắt An, ánh mắt vừa thông cảm, vừa như một người thầy đang giảng giải cho cô học trò ngây thơ.
“An này, em nghĩ sự phản bội bắt đầu từ đâu? Từ một hành động thể xác ư? Không đâu. Nó bắt đầu từ một ham muốn bị che giấu, một sự tò mò bị dồn nén. Khi em xây một pháo đài và cấm đoán mọi thứ, em đang vô tình làm cho những thứ bị cấm đó trở nên hấp dẫn hơn. Vợ chồng tôi thì khác. Chúng tôi không có gì để giấu nhau, kể cả những ham muốn đen tối nhất. Chúng tôi nói về nó, đối mặt với nó, thậm chí… cùng nhau trải nghiệm nó trong một giới hạn an toàn.” My ngả người ra sau, giọng nói hạ xuống, trở nên quyến rũ một cách nguy hiểm. “Bởi vì chúng tôi hiểu rằng, bản chất con người là tham lam. Thay vì giả vờ rằng sự tham lam đó không tồn tại, tại sao không học cách biến nó thành một gia vị, một cuộc phiêu lưu của cả hai?”
Những lời cuối cùng của My như một cú đấm thẳng vào hệ tư tưởng của An. Nàng không thể cãi lại. Bởi vì, dù không muốn thừa nhận, nàng biết My đã nói đúng. Nàng nghĩ đến những lần mình lén lút đọc những trang web đen, đến sự tò mò bệnh hoạn mà nàng phải dùng lý trí để hợp lý hóa nó. My không chỉ nói suông. My đang sống với cái triết lý mà nàng chỉ dám nghĩ đến trong những góc khuất tăm tối nhất. Lần đầu tiên, pháo đài lý trí kiên cố của An không chỉ bị rạn nứt, mà còn bị chính nàng nghi ngờ về sự tồn tại của nó.
Nàng im lặng, tay siết chặt ly rượu.
