Bản năng của vợ
Buổi tối ngày thứ hai buông xuống thung lũng, mang theo cái se lạnh của miền núi. Ngọn lửa trại lớn cháy bập bùng giữa sân, ném những chiếc bóng lập lòe lên những ngôi nhà sàn xung quanh. Sau bữa tối, những chai rượu ngô trong veo được chuyền tay nhau, thứ rượu mạnh làm gò má các cô gái ửng hồng và tiếng cười của đám đàn ông trở nên sảng khoái, không chút kiêng dè.
“Này, cái đợt trước đi Mộc Châu mới vui,” Sơn nói lớn, giọng đã ngà ngà say, tay đang đặt trên đùi của Hương. “Đêm cuối bọn tao ‘thắt chặt tình cảm anh em’, em Hương chọn thằng Dũng, thế là sáng hôm sau thằng Dũng nó mặt mày xanh lét, kêu là em Hương nó vắt cho không còn một giọt.”
Cả đám đàn ông phá lên cười. Hoàng quay sang tâm điểm của sự tò mò: An và Tùng. “Thế còn mày thì sao, Tùng? Hôm nay đã phá lệ mang ‘vợ thật’ đến đây rồi, có định tham gia truyền thống ‘thắt chặt tình cảm’ của bọn tao không?”
Tùng chỉ cười, nhấp một ngụm rượu. “Cái này thì tao không quyết được. Phải hỏi ý bà xã đã chứ.” Anh ta quay sang An, đẩy quả bóng về phía nàng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về An. Những lời bình phẩm trần trụi bắt đầu.
“Công nhận anh Tùng có vợ đẹp thật,” Dũng lên tiếng trước, ánh mắt trắng trợn dán vào vòng ba của An, lúc này đang được tôn lên bởi chiếc quần jean bó sát. “Chị An mặc đồ bó thế này, em cứ tò mò không biết bên dưới lớp quần có gì hot không.”
Hoàng cười lớn, vỗ đùi phụ họa. “Ừ công nhận! Hôm đầu gặp tao đã choáng rồi. Nhìn cặp lốp của em An to tròn thế kia, tao còn tưởng thằng Tùng mới tuyển được partner ngon, phen này anh em sắp được thưởng thức rồi chứ.”
Sơn cũng không kém cạnh, anh ta nhìn cô bé Hiền đang ngồi rụt rè cạnh ông Tuấn. “Mà nói đến lần đầu, em Hiền năm nay mới tốt nghiệp cấp ba nhỉ? Lần đầu tham gia chuyến này có thấy vui không em?” Anh ta cười đầy ẩn ý. “Anh nghĩ em sẽ mong chờ ngày cuối lắm đây. Nhìn em tươi non mơn mởn thế này, không biết ngày thường ‘trâu già’ như bác Tuấn có ‘cày’ nổi không thế?”
Ông Tuấn phá lên cười ha hả, giọng cười sang sảng đầy tự mãn. Lão vỗ mạnh vào đùi Hiền khiến cô bé giật nảy mình, rồi vòng tay qua siết lấy eo cô bé, kéo sát vào người mình một cách đầy chiếm hữu.
“Mày cứ khinh tao!” lão nói, giọng khàn khàn nhưng đầy uy lực. “Tao già, nhưng tao biết cách chiều chuộng. Hiền nhà tao còn non tơ, dễ sướng lắm, đụng vào đâu là run lên ở đó.”
Lão ngả người ra, nhìn một lượt đám đàn ông trẻ tuổi với ánh mắt thách thức. “Thế này đi, cho nó có tí gia vị. Đêm cuối, thằng nào trong bọn mày ‘cày’ Hiền mà phá được kỷ lục năm lần lên đỉnh… tao thưởng nóng mỗi thằng chục triệu uống rượu! Hahaha!”
Lão cúi xuống nhìn Hiền, cô bé đáng tuổi con gái lão đang run rẩy trong vòng tay mình, rồi khoái trá nói, giọng gần như thì thầm vào tai cô.
“Phải không em?”
Câu hỏi không chờ đợi câu trả lời đó khiến khuôn mặt Hiền đỏ bừng lên. Cô bé cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ai, cơ thể cứng đờ trong vòng tay của ông Tuấn, hoàn toàn tương phản với những lời khoe khoang tục tĩu vừa được thốt ra. Cả đám đàn ông lại được một mẻ cười khoái trá.
Giữa những tiếng cười tục tĩu đó, Diệp cũng lả lơi hướng về phía Tùng. “Em thì chỉ tò mò không biết anh Tùng có ‘khỏe’ không thôi. Giữ được một người đẹp như chị An chắc phải vất vả lắm nhỉ? Chị An ơi, đêm cuối chị có ‘nhường’ anh Tùng cho bọn em không?”
Tất cả những lời nói đó, như những mũi dùi, đồng loạt chĩa thẳng vào An. Thay vì tỏ ra sốc hay ngượng ngùng, nàng chỉ nhấp một ngụm rượu, nở một nụ cười có phần bí ẩn, và đáp lại câu hỏi ban đầu của Hoàng.
Nàng nhìn thẳng vào Hoàng, giọng thong thả. “Truyền thống ‘thắt chặt tình cảm’ thì tất nhiên là tốt rồi. Về phần em thì phải đủ tình cảm mới thắt được chứ.”
Câu nói như vừa vạch ra một ranh giới rõ ràng. Trước khi ai kịp phản ứng, nàng liếc nhìn Tùng, rồi lại nhìn cả đám phụ nữ đang chờ đợi.
“Còn về phần anh Tùng nhà em á? Khéo còn cân được hết các chị em ở đây ấy chứ.”
Câu nói cả nhóm ồ lên thích thú. Hoàng cười lớn, chỉ tay vào Tùng. “Nghe chưa Tùng? Vợ mày đã lên tiếng bảo kê cho mày rồi đấy!” Rồi anh ta quay sang An, ánh mắt đầy ẩn ý. “Còn bọn anh, thì chắc từ giờ phải cố gắng ‘thắt chặt tình cảm’ với em An thôi nhỉ.”
Những tiếng cười rộ lên, đầy hàm ý. Tùng chỉ cười, vòng tay qua ôm lấy eo An, một cái ôm đầy sở hữu.
Cuộc đối đáp đã biến An từ “vật thể lạ” thành “nữ hoàng” của bữa tiệc. Nhưng đằng sau nụ cười tự tin đó, An cảm thấy cơ thể mình đang dần nóng lên. Cảnh tượng trong xe bán tải, những lời nói trần trụi này, và cả lời thách thức do chính mình nói ra, tất cả đang khuấy động “vết ngứa” trong nàng. Nàng vừa tận hưởng cảm giác làm chủ cuộc chơi, vừa cảm thấy một cơn bứt rứt ngày càng lớn.
Đến khi cảm thấy mình không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể thêm nữa, nàng quyết định rút lui. “Em hơi mệt, chắc do rượu,” nàng thì thầm vào tai Tùng. “Em xin phép vào nghỉ trước nhé.”
“Ừ, em vào nghỉ đi,” Tùng đáp. Ánh mắt anh ta có một tia nhìn khó đoán khi nàng đứng dậy rời đi, bỏ lại sau lưng những tiếng cười nói vẫn còn đang rôm rả.
Gian phòng riêng của họ chỉ là một không gian được ngăn ra bởi những tấm vách tre và một tấm rèm vải. An nằm xuống tấm nệm dày trải trên sàn gỗ. Nàng không ngủ ngay. Nàng chờ đợi. Cơn đói cồn cào được khuấy động từ bữa tiệc vẫn đang gào thét, và đêm nay, nàng muốn nó được thỏa mãn bởi người đàn ông duy nhất nàng tin tưởng.
Một lúc lâu sau, Tùng bước vào, người đã nồng nặc mùi rượu. Anh lảo đảo nằm xuống bên cạnh nàng, kéo vợ vào lòng.
“Sao chưa ngủ?” anh thì thầm, giọng đã ngà ngà say.
“Đợi anh,” nàng đáp, giọng cũng đầy khêu gợi. Nàng chủ động hôn lên môi anh, bàn tay không yên phận bắt đầu trượt xuống dưới lớp áo phông, mơn trớn trên lồng ngực rắn chắc. Nàng muốn anh, muốn sự quen thuộc mạnh mẽ của anh để dập tắt những hình ảnh xa lạ đang nhảy múa trong đầu.
Tùng cũng đáp lại, nhưng nụ hôn của anh nặng nề và thiếu tập trung. Anh lẩm bẩm điều gì đó không rõ, rồi bàn tay đang vuốt ve lưng nàng bỗng dừng lại. Vài giây sau, An nghe thấy tiếng thở đều đều, sâu và nặng trĩu của anh. Anh đã ngủ thiếp đi.
Nàng nằm đó, trong vòng tay chồng, nhưng lại cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Sự hụt hẫng biến cơn đói khát thành một nỗi bực bội, bức bối. Cơ thể nàng nóng ran, hạ bộ căng tức, ẩm ướt, nhưng không có cách nào giải tỏa. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay Tùng ra, nằm quay lưng lại với anh, cuộn mình trong nỗi thất vọng.
Thời gian trôi đi, có lẽ hàng giờ đồng hồ. Nàng vẫn thao thức, bị giam cầm bởi ham muốn không được đáp lại. Âm thanh bên ngoài đã tắt hẳn. Cả nhà sàn đã chìm sâu vào giấc ngủ. Chỉ có nàng và cơn đói của nàng vẫn còn thức.
Và đúng lúc đó, nàng nghe thấy chúng.
Giữa sự tĩnh lặng tuyệt đối của đêm khuya, những tiếng động đó trở nên rõ ràng đến đáng sợ. Rất khẽ, nhưng gần hơn nhiều so với tiếng ồn ào lúc trước. Tiếng rên rỉ bị kìm nén của người phụ nữ, cố gắng không phát ra thành lời nhưng thất bại. Rồi đến tiếng da thịt va chạm ẩm ướt, một nhịp điệu chậm rãi, có chủ đích.
Chúng phát ra từ ngay phía bên kia tấm vách tre.
Sự tò mò lập tức dập tắt mọi ham muốn tự thỏa mãn. Nàng rút tay ra, nín thở lắng nghe. Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn. Nàng nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi chân trần trên sàn gỗ mát lạnh. Nàng lách qua tấm rèm che, tiến về phía góc khuất của ban công chung, nơi bóng tối dày đặc hơn.
Từ đây, qua một khe hở lớn giữa những tấm vách tre, nàng có một tầm nhìn hoàn hảo vào khu vực sinh hoạt bên trong. Đèn ở đó không tắt hẳn mà chỉ để lại một ngọn đèn vàng, đủ để nhìn rõ mọi thứ như một sân khấu mờ ảo. Trên một tấm nệm trải sàn, Sơn đang thúc từ phía sau vào Hiền. Gương mặt cô bé Hiền có phần ngượng ngùng, thỉnh thoảng lại cắn môi để ngăn tiếng rên bật ra.
Ngay lúc An đang mải mê quan sát, một bàn tay từ bóng tối phía sau bất ngờ bịt chặt lấy miệng nàng.
Hoảng loạn. Một tiếng “ưm…” tắc nghẹn. Cánh tay còn lại rắn như thép siết ngang eo, kéo ngược nàng vào một góc tối hơn, áp chặt vào một cây cột gỗ. Nàng không biết đó là ai. Người đàn ông này cao lớn, và nồng nặc mùi rượu. Hắn không nói một lời. Bàn tay đang bịt miệng nàng quá mạnh. Hắn ghì chặt nàng vào cột gỗ. Một tay vẫn khóa chặt miệng nàng, tay kia của hắn luồn thẳng vào bên trong chiếc quần ngủ của nàng từ phía trước. Những ngón tay thô ráp của hắn trượt qua lớp lông mu mềm mại, tìm đến khe âm đạo đã ướt đẫm và bắt đầu khuấy động.
Cảm giác bất lực hòa cùng cơn khoái cảm bị ép buộc khiến đầu óc nàng quay cuồng. Cuối cùng, nàng ngừng chống cự. Hai tay nàng bám chặt vào cây cột gỗ phía trước để giữ thăng bằng. Cơ thể nàng đã đầu hàng.
Kẻ lạ mặt hiểu tín hiệu đó. Hắn rút những ngón tay ra. Im lặng. Chỉ có tiếng khóa kéo quần sột soạt bị kiềm nén. Hắn dùng một tay kéo mạnh chiếc quần ngủ của nàng xuống đến đầu gối. Rồi nàng cảm nhận được một vật nóng hổi, cương cứng đang kê ngay cửa mình. Hắn máy móc tìm cách đưa dương vật vào.
Trong vô thức, nàng cũng ưỡn nhẹ mông ra sau.
Kẻ lạ mặt lập tức đáp lại. Hắn bắt đầu tiến vào. Thật chậm, nhưng đầy chủ đích. Cảm giác căng tức đến gần như đau đớn.
Rồi không còn muốn chờ đợi nữa. Với một cú thúc mạnh và dứt khoát, hắn lút sâu vào tận cùng. Toàn bộ âm đạo nàng bị căng ra đến giới hạn. An bật ra một tiếng nấc nghẹn. Hắn dừng lại một nhịp, như để cho nàng cảm nhận trọn vẹn sự xâm chiếm đó, rồi bắt đầu di chuyển, từng cú thúc chậm rãi, sâu đến tận cùng.
Đột nhiên, có tiếng sàn gỗ kẽo kẹt ở phía xa, ngay gần gian phòng của nàng và Tùng.
Cả An và kẻ đang xâm hại nàng đều khựng lại. Ngay lập tức, kẻ đó hành động. Hắn kéo tuột An, vẫn đang bị dính chặt lấy hắn bởi dương vật đang nằm sâu bên trong, vào một góc tối hơn ở cuối hành lang. Chuyển động đột ngột khiến An loạng choạng. Mất đi điểm tựa, hai tay nàng buộc phải bám chặt lấy cánh tay đang ôm eo mình để khỏi ngã.
Một bóng người bước ra. Là Tùng.
An cứng đờ. Khi nhận ra chồng mình đang tiến đến gần, kẻ lạ mặt bắt đầu hành động. Hắn buông tay ra khỏi miệng An, nhưng ngay lập tức luồn xuống phía dưới, những ngón tay thô ráp của hắn tìm đến hạt nhân đang sưng cứng của nàng và bắt đầu day miết. Đồng thời, hắn bắt đầu nhấp nhẹ từ phía sau.
An hoảng loạn tột độ. Không còn tay hắn bịt miệng, một tiếng rên sắp bật ra khỏi cổ họng. Nàng vội vàng đưa tay mình lên, tự bịt chặt lấy miệng, chỉ dám để lại những tiếng “ưm… hự…” nghẹn ngào.
Tùng dừng lại, ngay gần chỗ họ vừa đứng. Tỉnh dậy không thấy vợ đâu lại còn nghe thấy những âm thanh mờ ám từ khắp nơi. Anh ta bước lại gần khe hở vách tre và nhìn vào trong. Sau đó đứng im quan sát như vậy gần một lúc, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hàng lang tối.
Khoảng thời gian đó, An gần như ngừng thở. Cảm giác dương vật to lớn của kẻ lạ mặt đang đều đặn ra vào bên trong, ma sát vào những điểm nhạy cảm nhất. Đồng thời, những ngón tay của hắn đang tra tấn không ngừng ở bên ngoài, khiến hạ bộ nàng co giật liên hồi. Nỗi sợ hãi bị phát hiện hòa quyện với cơn khoái cảm không thể kiểm soát tạo ra một cảm giác nghẹn ngào đến mức muốn chết đi.
Và rồi, An nghe thấy Tùng lẩm bẩm một mình. Một lời thì thầm rất khẽ:
“Nghe cứ tưởng tiếng vợ mình.”
Nói rồi, Tùng quay người, điềm nhiên bước vào trong, trở về giường ngủ.
Câu nói đó khiến cơ thể nàng như có một dòng điện chạy qua. Không còn nghĩ được gì nữa. Tay nàng buông lỏng khỏi miệng. Cổ họng nàng chỉ kịp bật ra một tiếng “Hự!” tắc nghẹn trước khi cơ thể bùng nổ. Âm đạo nàng co thắt lại một cách dữ dội, siết chặt lấy dương vật của kẻ lạ mặt.
Sự co giật mãnh liệt đó khiến hắn cũng không thể chịu đựng nổi. Hắn thở hắt ra một tiếng mạnh, dập thêm vài cú cuối cùng thật sâu, rồi phun ra một dòng dung dịch nóng bỏng ngập tràn bên trong nàng.
Hắn vẫn giữ yên như vậy một lúc lâu, ghì chặt lấy cơ thể đang mềm nhũn và run rẩy của An, rồi lặng lẽ rút ra, và nhanh chóng lẩn vào bóng tối.
An sụp xuống. Nàng quỳ trên sàn gỗ lạnh lẽo, hai chân bủn rủn, toàn thân run rẩy. Đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Cảm giác tinh dịch nóng bỏng của một người đàn ông lạ đang ngập tràn bên trong.
Nàng cố gắng định thần lại trong vài giây. Rồi, như một cỗ máy, liền vội vàng kéo chiếc quần ngủ xộc xệch lên. Lảo đảo đứng dậy chạy trốn khỏi góc tối đó và quay trở về gian phòng, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tùng, người đã tiếp tục ngủ say.
Nàng nằm đó, cứng đờ, ánh mắt mở to nhìn thẳng vào bóng tối. Nàng đã bị xâm hại ngay khi chồng mình chỉ cách đó vài bước chân. Nàng nên cảm thấy ghê tởm, nên tìm ra kẻ đó là ai.
Ai là kẻ đó? Sơn? Hoàng? Dũng? Hay ông Tuấn?
Nàng lướt qua từng gương mặt. Nhưng rồi, nàng nghĩ đến cảm giác khác, len lỏi vào, mạnh mẽ hơn tất cả. Cơn cực khoái đó. Cái cách âm đạo nàng co thắt lại một cách dữ dội, siết chặt lấy kẻ lạ mặt khi nghe thấy câu nói của Tùng. Nàng đã lên đỉnh, cả vì khoái cảm, lẫn sự kết hợp bệnh hoạn của nỗi sợ, bất lực và cả phản bội
Việc biết được hắn là ai sẽ phá hỏng tất cả. Nó sẽ biến một trải nghiệm nhục dục thuần túy thành một mối quan hệ cá nhân phiền phức. Không. Nàng không muốn biết.
Được thôi.
Nếu họ muốn chơi. Nàng sẽ chơi.
Rồi An bắt đầu chìm vào giấc ngủ
