Bản năng của vợ
Ngày đầu tiên của hành trình, vẻ đẹp của Hà Giang khiến An choáng ngợp. Đoàn xe gầm vang, xé toạc sự tĩnh lặng của núi rừng. Những con đường đèo uốn lượn như dải lụa mềm mại ôm lấy sườn núi đá vôi sừng sững. Bên dưới thung lũng, mây trắng bồng bềnh như một biển sữa vô tận. An ôm chặt lấy Tùng, hít hà không khí trong lành, cảm nhận làn gió mạnh tạt vào mũ bảo hiểm. Đó là một cảm giác tự do thuần khiết.
Đến trưa ngày thứ hai, sau hàng giờ liền ngồi trên yên xe gồ ghề, sự tự do đã bị thay thế bởi cảm giác mỏi nhừ và ê ẩm. Lưng nàng đau buốt, hai bắp đùi mỏi rã rời.
“Em hơi mệt rồi với mỏi lưng quá,” nàng nói với Tùng khi cả đoàn dừng nghỉ chân ven đường. “Hay em qua xe bán tải ngồi một đoạn cho đỡ mệt nhé?”
“Ổn không? Ừ, qua đó nghỉ đi,” Tùng đáp.
Cánh cửa xe bán tải đóng lại. Không gian bên trong mát lạnh nhưng chật hẹp, ngột ngạt mùi điều hòa quyện với mùi nước hoa rẻ tiền của Diệp. Sơn cầm lái, Diệp ngồi ghế phụ. Hàng ghế sau, An ngồi cạnh cửa sổ, kế đến là Lan, và ngoài cùng là Hoàng.
An lúc này nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì thấm mệt.
Một lúc sau khi vẫn đang mơ màng, nàng bị đánh thức bởi sự rung lắc nhẹ và những âm thanh rất khẽ. Không phải tiếng rung của động cơ. Nó sột soạt, ẩm ướt và bị nén lại.
An chủ động lên tiếng, giọng vẫn còn chút ngái ngủ, mắt vẫn nhắm hờ. “Anh Sơn ơi, mình dừng lại ạ?”
Câu hỏi đột ngột làm tất cả đông cứng. Những âm thanh vụt tắt.
An từ từ mở mắt, quay đầu lại. Nàng thấy Diệp đang lúng túng kéo lại áo váy, Sơn thì ho khan dương vật vẫn đang tồng ngồng. Kế bên, tình hình còn lộ liễu hơn. Lan vẫn đang ngồi trên người Hoàng, cô ta vội vàng kéo chiếc váy ngắn của mình xuống, nỗ lực vô vọng để che đi nơi dương vật của Hoàng vẫn còn đang ở sâu bên trong. Hoàng thì chỉ ngồi đó, nhìn An chằm chằm không một chút bối rối.
An lấy lại bình tĩnh, cố mỉm cười một cách bình thản, ánh mắt lướt qua một vòng rồi dừng lại ở Hoàng. Nghĩ lại lời Tùng ban sáng, An nói
“Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần dừng lại đâu.” Nàng quay đầu ra cửa sổ, giọng nhẹ như không. “Cứ coi như em không ở đây là được”
Không khí bối rối từ từ tan đi.
Ở ghế trước, Diệp liếc nhìn Sơn, nhận được cái gật đầu tán thành. Cô ta không một chút do dự, chậm rãi quay lại vị trí cũ, cúi đầu xuống và lại ngậm lấy dương vật đang cương cứng của Sơn. Tay còn lại của Sơn bắt đầu lần mò, vén váy ngắn của cô lên, thò vào giữa hai chân, những ngón tay bắt đầu khuấy động.
Bên cạnh An, Lan cũng không còn ngập ngừng. Khi Hoàng vòng tay siết chặt lấy eo cô từ bên dưới chiếc váy, những cú nhấp hông của cô cũng dần quay lại tốc độ ban đầu. Tiếng nhóp nhép ướt át lại vang lên. Hoàng không nhìn An nữa. Hắn kéo hẳn chiếc áo của Lan lên tận cổ, vùi mặt vào giữa hai bầu ngực căng tròn, miệng bắt đầu bú mút một cách thô bạo. Toàn bộ cảnh tượng trần trụi diễn ra ngay bên cạnh, chỉ cách An một gang tay.
An dán mắt vào khung cảnh núi rừng đang lướt qua ngoài cửa sổ. Nhưng trong tấm kính đen bóng, hình ảnh phản chiếu của những gì đang diễn ra trong xe hiện lên một cách mờ ảo mà tàn nhẫn. Nàng thấy vóc dáng của Lan đang nhấp nhô trên người Hoàng. Nàng thấy chuyển động của tấm lưng Hoàng khi anh ta đáp lại. Nàng đang “xem trộm”.
Và rồi, nàng bắt gặp ánh mắt của Hoàng trong hình ảnh phản chiếu đó. Anh ta cũng đang nhìn nàng qua tấm kính. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh ta. Trò chơi đã thay đổi.
An không nhìn, nhưng nàng nghe thấy tiếng thì thầm của Hoàng, “Nằm ngửa ra đây.” Nàng nghe tiếng sột soạt khi Lan thay đổi tư thế, rồi một tiếng “á” nhẹ bị nén lại. Đầu Lan gối lên đùi An.
Hành động bất ngờ đó khiến An giật mình quay lại. Lúc này Hoàng đang quỳ giữa hai chân Lan, tay nắm lấy thứ vũ khí to bè, cương cứng của mình.
Anh ta không vội đưa nó vào mà nhìn thẳng vào mắt An, giọng đầy thách thức và thân mật một cách bệnh hoạn.
“Nhìn được không, em dâu?”
Câu hỏi đó như cái tát. Mặt An nóng bừng. Không một giây chần chừ, nàng lập tức quay phắt mặt ra cửa sổ.
Hoàng cười khẽ. Anh ta xem đó là một câu trả lời còn thú vị hơn cả cái gật đầu.
Anh ta bắt đầu đặt đầu khấc ngay cửa mình ướt át của Lan, rồi từ từ ấn sâu vào.
Mặc dù An đang dán mắt vào những vách núi đá vôi trôi qua, nàng không thể không nghe.
Từ phía trước, là một chuỗi âm thanh bị kìm nén. Một tiếng “ưm…” trầm đục của Sơn, rồi một chuyển động nhấp nhô của mái tóc Diệp. Qua khe hở giữa hai ghế, An có thể thấy bờ vai của Sơn đang gồng lên, giữ chặt đầu Diệp. Một tiếng gầm gừ bị bóp nghẹt bật ra, rồi anh ta ngả người ra sau, toàn thân cứng đờ. Diệp vẫn ở đó, không cử động. Một giây sau. Diệp từ từ ngồi thẳng dậy, đưa tay lên lau nhẹ khóe miệng. Cô ta quay lại lướt qua Lan, người vẫn đang bị Hoàng thúc vào, rồi dừng lại nhìn An, đầy ái ngại, như một lời xin lỗi im lặng, rồi cô ta quay đi.
Ngay lúc đó, tiếng nhóp nhép, ọt ẹt ngay cạnh tai An trở nên gấp gáp hơn. Nàng cảm nhận rõ ràng từng cú thúc của Hoàng thông qua cơ thể Lan đang gối đầu trên đùi mình. Hắn cười khẽ, và những cú thúc cuối cùng trở nên nhanh, mạnh và sâu hơn, như một con thú đánh hơi thấy đích đến. Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi đổ gục xuống.
Không gian chật hẹp của chiếc xe trở nên im lặng đột ngột. Chỉ còn tiếng thở dốc nặng nhọc. Hoàng vẫn nằm trên người Lan vài giây, rồi thản nhiên rút ra. Hắn bình tĩnh ngồi dậy, kéo khóa quần. An có thể thấy rõ một dòng dịch trắng đục, đặc quánh bắt đầu rỉ ra từ cửa mình đang hé mở của Lan. Cùng lúc đó, Lan mở mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào An. Ánh mắt cô phức tạp, vừa có chút hối lỗi, vừa có sự thỏa mãn không che giấu. Rồi cô vơ vội mấy tờ giấy ăn trên xe, vụng về lau đi thứ chất lỏng đang chảy ra, kéo lại váy áo rồi ngồi yên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe giờ đây là hỗn hợp của mùi điều hòa, mùi mồ hôi, mùi nước hoa và mùi tanh nồng, đặc trưng của tinh dịch từ hai người đàn ông. Bí bách đến mức làm người ta buồn nôn.
Hoàng, đã hoàn toàn chỉnh tề, quay sang An như thể không có chuyện gì xảy ra, nụ cười vẫn còn vương vẻ thỏa mãn.
“Em dâu thông cảm nhé. Đàn ông bọn anh nhiều khi cần là phải xả ngay.”
An cố nuốt khan, nhưng cổ họng lại khô khốc. “Vâng,” nàng đáp, giọng nói phát ra khàn đi bất thường, nhuốm màu ham muốn mà chính nàng cũng không nhận ra. An vội hắng giọng lại, cố làm nó trong trẻo hơn, “Em hiểu.”
Hoàng hiểu ngay lập tức, nhếch mép cười.
Chiếc xe giảm tốc độ và dừng lại ở điểm nghỉ chân tiếp theo. An gần như nín thở. Nàng không chờ xe dừng hẳn. Ngay khi cánh cửa được mở khóa, An liền vội vã mở tung nó và gần như ngã bổ nhào ra ngoài, loạng choạng bước đến vệ đường và hít thở không khí trong lành như một người chết đuối. Tùng, đang đứng đợi bên ngoài, thấy vậy vội chạy lại, vẻ mặt đầy lo lắng. “Em sao vậy? Mặt tái mét thế này?”
An tựa vào vai chồng, cố gắng điều hòa nhịp thở, không dám nhìn lại chiếc xe.
“Em… em say xe ấy mà,” nàng nói, giọng yếu ớt. “Đi đường đèo dốc… ghê quá.”
Đúng lúc đó, Hoàng cũng bước ra khỏi xe, vươn vai một cách khoan khoái, rồi nhìn sang Tùng và An, giọng đầy vẻ thông cảm giả tạo.
” Cũng một phần tại bọn tao đấy,” hắn nói, nháy mắt với Tùng. “Ngồi trong xe chán quá nên mấy anh em mới ‘giao lưu văn nghệ’ tí cho vui, lắc lư hơi mạnh. Chắc em dâu không quen nên bị say xe nặng hơn.” Hắn quay sang An, ánh mắt đầy ẩn ý. “Đúng là có những người ‘say xe’ thì không chịu được ‘rung lắc’ mạnh nhỉ, An?”
An không ngước lên, chỉ nép chặt vào Tùng hơn nữa. Tùng, không hiểu hết ý tứ sâu xa, chỉ đơn giản nghĩ rằng trên xe đã diễn ra một màn đùa cợt ồn ào. Anh ôm lấy vợ, xoa nhẹ lưng nàng.
“Thôi không sao. Để chút nữa anh sẽ đi chậm hơn. Vào nghỉ một lát cho khỏe rồi mình đi tiếp nhé.”
An chỉ khẽ gật đầu, nàng biết rằng “cơn say xe” này sẽ không dễ dàng qua đi như vậy. Ánh nhìn đầy hàm ý của Hoàng như lời hứa hẹn, rằng trò chơi trên chuyến xe này mới chỉ là màn khởi đầu.
