Bản năng của vợ
Chương 20:
Cánh cửa căn penthouse quen thuộc đóng lại sau lưng An. Nàng thả chiếc vali xuống sàn, hít một hơi thật sâu. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc, mùi không khí được lọc sạch và mùi hương của Tùng. Mùi của nhà.
Tùng bước ra từ phòng làm việc, trên môi nở một nụ cười ấm áp. “Chiến binh của anh về rồi à?”
An không trả lời. Nàng buông túi xách, bước nhanh tới, gần như lao vào lòng anh. Nụ hôn của họ gấp gáp, chiếm hữu và đầy đòi hỏi. An chủ động cởi cúc áo sơ mi của Tùng, tay nàng lướt trên lồng ngực săn chắc quen thuộc trong khi miệng vẫn đang quấn lấy môi anh. Quần áo bị lột bỏ một cách vội vã, vứt vương vãi trên tấm thảm len trắng.
Không có màn dạo đầu, chỉ có đam mê và mạnh liệt. An ngửa cổ ra sau, rên lên một tiếng vừa thỏa mãn vừa giải tỏa. Sau một tháng hỗn loạn, nàng cần sự quen thuộc này, cần cảm giác được lấp đầy bởi Tùng để khẳng định lại rằng mọi thứ vẫn ở đúng vị trí của nó. Cuộc yêu của họ mãnh liệt, trần trụi và đầy kết nối.
Một lúc lâu sau, khi dư âm của trận mây mưa vẫn còn lẩn quất trong không khí, An mới gối đầu lên ngực Tùng, lắng nghe nhịp tim anh đang dần ổn định trở lại. Hơi thở của họ quyện vào nhau.
“Có chuyện muốn kể cho anh nghe,” nàng nói, giọng nhẹ đi. Nàng ngước lên nhìn anh, ánh mắt bình thản đến lạ.
Và rồi, nàng kể. Nàng kể về vở kịch mà Mai đã dựng lên, về sự xuất hiện của Minh, và về màn làm tình ba người đêm cuối cùng. Giọng nàng đều đều, không chút sợ hãi hay tội lỗi.
Khi An kể xong, Tùng im lặng một lúc, rồi thở dài một tiếng. Anh ta kéo nàng ngồi dậy, đối diện với mình, ánh mắt xoáy sâu vào An, nửa thật nửa đùa. “Mẹ kiếp, thằng Minh này một mình nó xử cả sếp lẫn nhân viên luôn.” Anh ta dừng lại. “Thế ‘sản phẩm’ của thằng Minh thế nào? Dùng tốt không?”
An bật cười thành tiếng, đấm nhẹ vào ngực anh. “Ghen à?”
“Ghen chứ,” Tùng đáp, giọng cũng đầy ý cười. “Mà công nhận, bé Mai nghe em kể cũng ngon nghẻ phết nhỉ. Ước gì lúc đó anh ở đấy.”
“Tham lam thế?” An nhướn mày. “Anh được làm với chị My vú to như thế rồi, giờ lại còn tăm tia cả bé Mai ngây thơ nữa à?” Nàng trêu lại. “Thế thì chắc em cũng phải tranh thủ ‘khảo sát’ thêm vài người nữa cho công bằng.”
Tùng cười phá lên. “Ok, chơi luôn. Nhưng lần sau có khảo sát thì cho anh tham gia với nhé.”
“Nói thế thôi,” An đáp, giọng dịu lại, nàng dụi đầu vào ngực anh. “Chuyện riêng tư, em không thích có nhiều người tham gia. Chỉ cần… thỉnh thoảng có thêm anh Minh là được rồi.”
Và rồi, An cảm nhận được sự thay đổi. Vật mềm oặt của Tùng bỗng dưng cựa quậy, cứng dần. Nàng cười phá lên, một nụ cười đầy kinh ngạc và thích thú.
“Trời đất ơi,” nàng nói, tay trượt xuống nắm lấy nó. “Nghe chuyện người khác địt vợ mình, rồi lại nghe vợ đòi đi với thằng khác mà anh cứng lên được thế này à?”
Tùng không hề giấu giếm, anh gầm gừ nhẹ, ánh mắt tối sầm lại vì ham muốn. “Đương nhiên rồi. Nghĩ đến cảnh thằng khác làm vợ anh sướng điên lên là anh cũng sướng mà.”
Câu trả lời trần trụi đó như một ngọn lửa. Đêm ấy, họ lại lao vào nhau một lần nữa, cuồng nhiệt và kiệt sức.
Một tháng trôi qua.
Bình yên đã quay trở lại. Cuộc sống của họ vào guồng ngăn nắp, hoàn hảo như trước đây. Nhưng sự hoàn hảo đó giờ đây có một vết nứt, một khe hở mà từ đó, thỉnh thoảng lại có một luồng gió lạ thổi vào.
Buổi chiều, Mai bưng hai ly trà sữa vào phòng làm việc của An, ngồi xuống ghế đối diện và thở dài thườn thượt.
“Chán quá sếp ơi, anh Minh không thèm trả lời tin nhắn của em luôn. Nhạt như nước ốc.” Cô bĩu môi. “Người đâu mà đã ngon, ‘hàng’ lại còn to, làm em cứ tơ tưởng mãi.” Cô khuấy ly trà sữa, rồi bất ngờ ngước lên nhìn An, mắt láo liên đầy tinh quái.
“Hay là… sếp cho em ‘khảo sát’ thử hàng của anh Tùng nhà sếp đi? Nhìn anh ấy cũng phong độ, chắc không kém cạnh đâu nhỉ?”
An đang lướt tài liệu, nghe vậy liền ngẩng lên. Nàng bật cười, vươn tay gõ nhẹ lên trán Mai một cái. “Con bé này! Dùng ‘hàng to’ có một lần mà giờ gan cũng to ra theo à?”
Mai lè lưỡi cười hì hì. “Thì em tò mò thôi mà.”
Câu nói đùa của Mai tan vào không khí, nhưng nó đã kịp gieo một hạt giống vào tâm trí An. Sau khi Mai đi khỏi, nàng vẫn ngồi đó, tay vô thức xoay chiếc bút. Nàng lại nhớ đến lời nói đùa của Tùng đêm đó. Sự tò mò đó, cộng với cảm giác “ngứa ngáy” đang dần trở lại, khiến sự bình yên trở nên ngột ngạt.
Tối cuối tuần đó, Tùng nhận ra sự thay đổi của vợ. “Dạo này em sao thế? Thấy hơi trầm. Công việc áp lực à?”
“Không có gì. Chỉ là… hơi nhàm chán thôi.” An đáp, mắt vẫn dán vào màn hình TV.
Tùng im lặng một lúc, rồi như thể vừa nảy ra một ý tưởng, anh cầm điện thoại lên. “Hay là mình đổi gió đi. Thằng Hoàng, bạn đại học của anh, nó sắp tổ chức một chuyến phượt Hà Giang. Đi không em?”
Anh đưa điện thoại cho An xem. Màn hình hiện lên một tấm ảnh: Một nhóm người mặc đồ phượt chất lừ, đứng trên một đỉnh đèo hùng vĩ, trông cực kỳ phóng khoáng.
An nhìn những bức ảnh, rồi liếc Tùng, một câu hỏi ngầm trong mắt.
Tùng không né tránh. Anh ta kéo nàng lại gần, giọng nghiêm túc và thành thật một cách đáng sợ.
“Nghe này,” anh ta bắt đầu, “anh biết em đang nghĩ gì. Anh sẽ nói thẳng. Nhóm này, đêm cuối cùng, có thể họ cũng sẽ có những hoạt động không giống bình thường.”
Anh ta dừng lại, rồi siết nhẹ tay nàng, giọng trở nên dịu dàng và đầy hứa hẹn.
“Nhưng em yên tâm. Lần này khác. Lần này sẽ không giống như ở Phú Quốc, không có chuyện để em say rồi bị ép phải gật đầu.”
Anh khẽ nói. “Lần này có anh ở ngay đó. Anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta sẽ chỉ đứng xem. Tuyệt đối không ai được chạm vào em nếu em không cho phép.”
Lời nói đó của Tùng như một chiếc chìa khóa, mở đúng ổ khóa mà An đang cần. An suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
“Ok. Đi thì đi.” Nàng nhìn Tùng, nói thêm. “Nhưng mà đúng như anh nói đấy nhé.” Tùng cười. “Tất nhiên rồi.”
Buổi chiều sau đó, họ bắt đầu soạn đồ. Những món đồ công sở đắt tiền được cất gọn vào tủ, nhường chỗ cho quần jean bạc màu, áo phông bụi bặm và bốt da cao cổ. Khi Tùng đang gọi điện thoại ở phòng bên, giọng anh vang ra.
“Ừ Hoàng. Chốt kèo nhé.” Anh ta ngừng một lát. “Ok, tao sẽ dẫn người theo, gặp ở điểm tập kết nhé”
Tùng kết thúc cuộc gọi rồi bước ra, nhìn An và nháy mắt.
An đang kéo khóa chiếc vali lớn. Bên trong, giữa những bộ đồ phượt, là vài chiếc váy ngủ mỏng m
anh và vài bộ đồ lót ren đầy khêu gợi.
