Bản năng của vợ
Chương 19:
Mi mắt An khẽ rung động rồi từ từ mở ra. Nàng nằm yên, nhìn lên trần nhà trắng toát đang dần sáng.
Ở bên cạnh. Mai đang ngủ say sưa, khuôn mặt thanh tú vùi vào chiếc gối mềm mại, gò má vẫn còn ửng hồng. Hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn phả ra từ khóe môi hé mở. Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối như một dòng suối đen. Cả hai người đều đã được mặc lại bộ pyjama gọn gàng. Chiếc chăn cũng đã được chu đáo đắp lên ngang ngực.
Nhẹ nhàng đến mức không tạo ra một tiếng động, An gỡ mình ra khỏi chăn. Bàn chân nàng đặt xuống nền gỗ mát lạnh. Nàng đứng dậy, cảm nhận rõ sự dính nhớp, ẩm ướt giữa hai chân, rồi tiến về phía nhà vệ sinh.
Cánh cửa phòng tắm khép lại một cách êm ái.
Dòng nước ấm nóng xối ào ào lên vai, chảy tràn xuống lưng, gột đi cơn mệt mỏi. Khi dòng nước chảy xuống bụng dưới và lướt qua hai đùi non, một dòng dịch trắng đục, đặc quánh bắt đầu từ từ chảy ra từ cửa mình. Nó hòa vào dòng nước trong suốt đang chảy tràn trên đùi nàng, rồi tan đi.
Mọi thứ đều y hệt lần trước, nhưng lại không hề giốn
Khi An bước ra ngoài, quấn hờ chiếc áo tắm, nàng thấy Mai đang cựa mình tỉnh dậy.
Mai vươn vai một cách khoan khoái, một tiếng rên rỉ lười biếng thoát ra. “Oa… ngủ ngon quá. Đêm qua phê thật đấy.” Cô lim dim mắt, mỉm cười như đang hồi tưởng lại một giấc mơ đẹp. “Hình như… tối qua lúc em mệt quá ngủ luôn… anh Minh vẫn còn đang ở bên trong em thì phải.” Giọng cô vẫn còn mơ màng, chưa tỉnh hẳn.
An, người đang đứng lau tóc, chỉ khẽ gật đầu.
“Đúng rồi…”
Cái gật đầu và âm thanh xác nhận ngắn gọn đó của An dường như chưa đủ để phá vỡ hoàn toàn lớp sương mù trong đầu Mai. Cô vẫn đang mỉm cười, cho đến khi khẽ cựa mình, Mai cảm thấy một dòng ấm nóng khẽ trào ra từ bên dưới, thấm vào lớp vải pyjama.
Khuôn mặt cô thoáng nét hoảng hốt, một suy nghĩ trẻ con chợt nảy ra. “Ôi thôi chết…” cô lẩm bẩm, “…lẽ nào mình đái dầm à?”
Không một giây chần chừ, tay cô luồn vội xuống dưới lớp chăn, vào bên trong quần để kiểm tra.
An đứng yên, im lặng quan sát. Nàng thấy Mai rút tay ra. Những ngón tay ướt sũng thứ chất lỏng trắng đục. Mai dán chặt mắt vào những ngón tay của mình.
Khoảnh khắc đó, ký ức ập về. Không còn là một giấc mơ mờ ảo nữa, mà là những hình ảnh sắc lẹm, trần trụi: Ánh mắt của Minh khi anh ta thúc vào An từ phía sau, tiếng rên rỉ đầy khoái lạc của cả hai, và rồi… cảm giác cơ thể to lớn của anh ta lấp đầy mình, cảm giác anh ta gầm lên và dòng tinh dịch nóng bỏng phun ra…
Toàn bộ sự kiện đêm qua sống dậy một cách rõ ràng.
Mắt cô ngước lên nhìn An, đầy sững sờ. Không phải là nước tiểu mà là tinh dịch của Minh.
Khuôn mặt Mai đỏ bừng lên. Cô nàng lắp bắp, giọng nói pha trộn giữa không thể tin nổi và phấn khích tột độ: “Người yêu cũ em còn bắt dùng bao… mà anh Minh đã ngập tràn em luôn rồi, chị ơi!”
Sau một lúc im lặng, một âm thanh khe khẽ bật ra từ khóe môi cô rồi thành một tiếng cười khúc khích, cố gắng kìm nén nhưng không thể. Tiếng cười lớn dần, trong trẻo và không chút gượng ép, biến thành một tràng cười sảng khoái, đầy giải thoát.
Nó vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.
Giữa những tiếng cười không dứt, Mai thốt lên, giọng vẫn còn run rẩy vì phấn khích. “Ôi trời đất… Thật đúng là không thể tin nổi mà!!”
Tiếng cười của Mai ngớt dần, nhưng sự hưng phấn thì không. Cô chồm người về phía An, mắt sáng rực như hai vì sao. “Trời ơi chị ơi, em vẫn không tin được! Anh ấy… còn hơn cả trong mơ nữa! Sướng quá đi mất! Chắc em mê anh Minh mất rồi, sếp ơi!”
An vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi. “Tỉnh lại đi cô nương. Đừng quên người ta có vợ rồi nhé. Chơi cho vui thôi, đừng có dính tình cảm vào.”
Vẻ mặt Mai hơi tiu nghỉu. Nhưng rồi cô chống cằm, nhìn An với vẻ thán phục và tò mò. “Nhưng mà… em vẫn còn thấy ê ẩm cả bên dưới… Anh ấy to thật đấy chị ạ. Lần đầu tiên của em… lúc anh ấy vào em tưởng chết mất. Sao chị bình tĩnh được như vậy?”
An bật cười khẽ trước câu hỏi trần trụi đó. Nàng bước tới, ngồi xuống mép giường, đối diện với Mai, ánh mắt đầy ẩn ý.
“À…” nàng kéo dài giọng một cách tinh quái. “Chắc tại vì… chị trải nghiệm vài lần rồi.”
“Hả?!” Đôi mắt Mai mở to hết cỡ. Một lúc im lặng trôi qua khi bộ não của cô cố gắng kết nối các dữ kiện. “Khoan đã… không phải lần đầu? Nhưng mà… em tưởng trước chị bảo… chị chỉ có mỗi chồng chị thôi mà?”
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng “Ừ. Đúng vậy. Chị có mỗi chồng chị thôi.”
Mai hoàn toàn ngơ ngác. “Thế… thế còn anh Minh thì sao ạ?”
An nhún vai, giọng nhẹ như không, như thể đang nói về một chuyện hiển nhiên nhất trên đời. “Ừ. Anh Minh là bạn của Tùng. Và là người thứ hai của chị.”
Đôi mắt Mai mở to thành chữ O, miệng há ra không thể khép lại được. “Ủa??? Thế… anh Tùng không ghen sao chị?”
Lần này An bật cười, một tiếng cười thực sự thích thú trước vẻ mặt hoang mang của cô nhân viên “Anh Tùng còn bảo chị đi ‘khảo sát thị trường’ đấy.”.
“Ủa… vậy… vậy chị với anh Tùng thì sao? Rồi anh Minh…” Mai lắp bắp, bộ não của cô dường như đã quá tải.
An đưa tay xoa đầu Mai như đang giải thích một khái niệm phức tạp cho một đứa trẻ. “Thì anh Tùng vẫn là chồng của chị. Anh Minh vẫn là bạn của anh Tùng. Mọi thứ vẫn vậy thôi, không có gì thay đổi cả.”
Mai im lặng một lúc lâu, cố gắng tiêu hóa cái logic phi thường đó. Sau cùng, cô lắc đầu, bỏ cuộc. “Ôi trời… em chả hiểu gì hết.” Rồi cô ngả người ra sau, nằm vật ra giường, nhìn lên trần nhà. Một nụ cười rạng rỡ từ từ nở trên môi. “Nhưng mà… tự do được như thế này… thích thật đấy!”
Cô quay sang nhìn An, ánh mắt giờ đây không còn sự hoang mang mà là sự ngưỡng mộ tuyệt đối. “Chị ngầu thật đấy, sếp ạ! Đúng là người phụ nữ hiện đại!”
Lời khen đó, sự công nhận đó, chính là thứ An muốn nghe nhất, mỉm cười đáp. “Lo chuẩn bị đi, trễ chuyến bay bây giờ.” Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nghiêm túc trở lại. “Và nhớ, chuyện này, đến đây là hết. Về Sài Gòn, chúng ta lại là những con người gương mẫu.”
Sự nghiêm túc của An không thể dập tắt được ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng Mai. Vừa tíu tít thu dọn đồ đạc, cô vừa không ngừng luyên thuyên, giọng đầy hưng phấn.
“Trời ơi, em vẫn không tin được, lúc anh ấy vào em… em tưởng em rách ra mất! To kinh khủng chị ạ!”
“Mà em còn sốc hơn là chị đấy! Lúc em sau em thấy chị chổng lên… trời đất ơi, cái dáng đó, cái cách chị làm… Em thề luôn, mấy diễn viên phim người lớn còn phải gọi chị bằng sư phụ!
“Hóa ra lần trước không phải là mơ sao, em biết mà hahaha”
“Thôi chết rồi sếp ơi, chắc em điên mất. Anh Minh chơi chị em mình cả đêm không mệt, không biết bao giờ mới được gặp lại anh ấy nữa…”
An chỉ im lặng lắng nghe Mai liến thoắng, trên môi vẫn là một nụ cười vừa bí ẩn, vừa thích thú.
_______________________________________
Tiếng động cơ máy bay gầm lên đều đều. Phía dưới cửa sổ, những gợn mây trắng xốp trôi bồng bềnh trên nền biển xanh ngắt trải dài đến tận chân trời.
An lật giở một tập tài liệu dự án, những ngón tay thon dài lướt trên trang giấy in đầy số liệu. Bên cạnh nàng, Mai đang say sưa lật giở một cuốn tạp chí thời trang, nhưng An biết tâm trí cô đang ở một nơi khác.
Cảm nhận được ánh nhìn, Mai quay sang. Cô bắt gặp ánh mắt của An. Không có lời nói nào được thốt ra. Mai chỉ khẽ bĩu môi, một cử chỉ vừa nũng nịu vừa tiếc nuối.
Đáp lại, một nụ cười kín đáo và thấu hiểu hiện lên trên môi An.
Và kết thúc
Chuyến đi Nha Trang
