Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Bản năng của vợ

Chương 18 : Tuần lễ cuối cùng ở Nha Trang trôi qua nhanh đến chóng mặt, được lấp đầy bởi guồng quay công việc hố



Chương 17:

Tuần lễ cuối cùng ở Nha Trang trôi qua nhanh đến chóng mặt, được lấp đầy bởi guồng quay công việc hối hả. An chìm đắm trong đó, tìm thấy sự an nhiên trong lịch trình dày đặc và những mục tiêu rõ ràng. Mỗi ngày trôi qua đều là một bản sao gần như hoàn hảo của ngày hôm trước, một trật tự quen thuộc xoa dịu tâm trí.

Năm rưỡi sáng, tiếng chuông báo thức vang lên trong căn phòng tối mờ. Ngoài kia biển vẫn còn đang ngái ngủ, nhưng An không cho phép mình nấn ná. Nàng bật dậy, cơ thể di chuyển một cách máy móc, thuần thục. Nàng xỏ mình vào bộ đồ tập thể thao ôm sát, buộc gọn mái tóc dài, và bước ra khỏi phòng..

Phòng gym vắng tanh. Không gian chỉ có tiếng điều hòa rì rầm và ánh đèn dịu nhẹ. An chọn chiếc máy chạy bộ quen thuộc ở góc phòng, đối diện với bức tường kính nhìn ra thành phố. Nàng khởi động, rồi từ từ tăng tốc. Tiếng đế giày nện đều đặn xuống băng chuyền hòa cùng nhịp thở mỗi lúc một gấp gáp của nàng. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, rồi chảy thành dòng xuống thái dương, xuống cổ. Nàng thích cảm giác này. Cảm giác cơ bắp mỏi nhừ, lồng ngực nóng ran vì thiếu dưỡng khí, át đi những thứ vô hình khác.

Tám giờ, nàng đã có mặt ở văn phòng, trên tay là ly cà phê đen không đường. Các cuộc họp, những email và những con số lấp đầy tâm trí nàng. Mai, ngược lại, dường như không thể tập trung.

“Sếp ơi, em gửi sếp báo cáo nhé,” cô bước vào, đặt tập tài liệu lên bàn, nhưng không rời đi ngay. “Chán quá sếp ạ, anh Minh vẫn không trả lời tin nhắn, hôm trước còn bùng kèo em”

“Thế à,” An đáp, mắt vẫn đang duyệt một file excel. Những con số nhảy múa trước mắt nàng.

“Hay là anh ấy có ‘gu’ khác nhỉ?” Mai chống cằm suy tư. “Hôm qua em chán quá, thử ra bar gần đây ngồi một mình. Toàn gặp mấy thằng cu boy phố non choẹt, khoe mẽ. Nhìn là biết ‘yếu’ rồi, chẳng có khí chất đàn ông như anh Minh gì cả.”

An chỉ mỉm cười nhẹ. Những câu chuyện của Mai khiến không khí bớt căng thẳng, nàng buông một câu nhận xét bâng quơ, như đang tự nói với chính mình.

“Ừm… Chắc ‘gu’ của anh ta cao đấy. Ngực của vợ anh Minh to lắm.”

Mai nghe vậy, mắt sáng rực lên như thể vừa được chia sẻ một bí mật động trời. Cô vô thức nhìn xuống rồi đưa tay sờ lên ngực mình qua lớp áo. “To lắm hả chị?” cô hỏi đầy háo hức, rồi lại tự lẩm bẩm một mình, “Nhưng mà em nghĩ của em cũng đủ dùng rồi mà nhỉ?”

An bật cười trước vẻ trẻ con đó. Nàng lắc đầu, kéo sự chú ý trở lại công việc.

“Báo cáo của em có lỗi ở trang ba. Sửa lại rồi gửi cho chị nhé” nàng nói, giọng đều đều.

Cứ như vậy, ngày lại ngày trôi qua.

Tối thứ sáu, bữa tiệc tổng kết dự án diễn ra tại một nhà hàng sang trọng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, nhìn ra toàn cảnh vịnh Nha Trang về đêm. An khoác lên mình bộ váy đen tuyền, một thiết kế tối giản nhưng cắt cúp tinh xảo, tôn lên từng đường nét cơ thể. Nàng di chuyển giữa đám đông, nâng ly, mỉm cười, trò chuyện. Nàng là hiện thân của sự chuyên nghiệp và quyến rũ.

Khi đang đi lấy thêm một ly champagne, nàng lách qua một nhóm khách đang nói chuyện sôi nổi, gót giày cao gót vô tình vướng vào chân ghế. Nàng mất thăng bằng, khẽ kêu lên một tiếng rồi loạng choạng ngã về phía sau.

Trong lúc chới với, một cánh tay vững chắc đã kịp thời vòng qua eo nàng, giữ nàng đứng vững. “Cẩn thận,” một giọng nói trầm, đều đều vang lên ngay sau lưng.

An quay lại, tim vẫn còn đập nhanh, định cảm ơn. Nàng ngẩng lên và nhận ra người vừa đỡ mình là Ông Long, Chủ tịch của tập đoàn đầu tư K&L. Nàng hơi bối rối, mặt thoáng ửng hồng. “Ôi, cảm ơn ngài Chủ tịch. Tôi thật xin lỗi, do tôi không để ý.” Nàng vội đứng thẳng người lại, chỉnh lại nếp váy.

Ngay lúc An ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của ông ta. Khuôn mặt Ông Long vẫn giữ vẻ chững chạc, bình thản, nhưng trong đáy mắt, dường như có một thứ gì đó dao động. Nó không phải là ham muốn. Mà là ngạc nhiên, một chút sững sờ thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức. Nhanh đến mức An tự hỏi liệu mình có nhìn lầm không.

“Cô không sao chứ?” ông ta hỏi, giọng đã trở lại bình thường.

“Dạ, tôi không sao. Cảm ơn ngài một lần nữa. Tôi là An, Giám đốc Marketing bên này ạ,” An tự giới thiệu lại.

Ông Long chỉ gật đầu một cách lịch sự, rồi không nói gì thêm, ông ta quay đi, hòa vào một nhóm khách khác. An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng quay người rời đi và tiếp tục công việc của mình.

Đêm đó, sau khi mọi thứ kết thúc, nàng trở về phòng, cởi bỏ đôi giày cao gót, và cảm nhận sự yên tĩnh bao trùm. Đây là khoảnh khắc tĩnh lặng thực sự đầu tiên trong cả tuần. Nàng bước ra ban công, để cơn gió biển đêm mơn man trên làn da, thổi tung mái tóc. Dưới chân nàng, thành phố vẫn lấp lánh ánh đèn. Đó là lúc những hình ảnh bắt đầu ùa về.

Hình ảnh Tùng đang mỉm cười trong căn penthouse của họ, một cảm giác ấm áp.

Hình ảnh Minh và My, người dẫn đường, mở ra cho nàng một lối đi mới.

Hình ảnh Khang và Linh, trần trụi và tự do dưới ánh trăng, một cảm giác xa lạ.

Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của nàng.

Là Mai, tay còn cầm theo một chai champagne đã uống dở. “Em biết ngay là chị chưa ngủ mà!” Mai nói, giọng lanh lảnh rồi tự nhiên lách vào phòng. Sự hiện diện ồn ào của cô khiến An cảm thấy có chút vui vẻ.

Họ ngồi ngoài ban công, uống champagne. Gió biển mát rượi. Mai ngả người ra ghế, nhìn lên trời đầy sao, giọng đầy tiếc nuối.

“Ngày cuối rồi chị An ơi,” cô thở dài. Rồi đột nhiên, ngồi bật dậy, mắt long lanh nhìn lên bầu trời đầy sao. “Ước gì em được gặp lại anh Minh. Ước gì giấc mơ của em thành sự thật luônnnnn!”

An bật cười trước vẻ mặt đầy khao khát của cô nhân viên. “Em đúng là mê muội thật rồi.”

Thấy sếp có vẻ vui, Mai càng được đà, giọng đầy vẻ âm mưu và phấn khích, nửa đùa nửa thật: “Tầm này em nói thật nhé, em không ngại gì hết! Em sẵn sàng chia sẻ anh Minh với chị luôn đó! Haha!” Cô huých nhẹ vào tay An. “Chị đẹp như này, anh Minh ngon như thế, mà đêm cuối cùng hai chị em mình lại về phòng ngủ chay thế này thì chán lắm đó nha. Phải tới bến chứ!”

An cười lớn hơn, lắc đầu trước sự táo bạo của Mai. Nàng nâng ly champagne của mình lên, cụng nhẹ vào ly của cô.

“Ừ,” nàng nói, giọng đầy vẻ thách thức và giễu cợt. “Em mà gọi được anh Minh của em tới đây đêm nay… thì chị cũng tới bến với em luôn.”

Nàng nói ra điều đó, hoàn toàn tin rằng nó chỉ là một lời nói đùa.

Mai bĩu môi. “Chị trêu em…”

Hai chị em đang tiếp tục cười đùa, trêu chọc nhau về “giấc mơ” hoang đường đó, thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc. Cốc. Cốc.

Tiếng gõ cửa dồn dập, tự tin.

An và Mai nhìn nhau, nụ cười trên môi cả hai vụt tắt. Họ không nói một lời. Cả căn phòng bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào ngoài kia.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...