Bản năng của vợ
Chương 16:
An là người tỉnh dậy đầu tiên. Xung quanh nàng là khung cảnh của sự truy hoan đến tận cùng. Chiếc giường King size xộc xệch, ga giường nhàu nát và dính nhớp bởi dịch thể. Minh, Khang, và Linh vẫn đang ngủ say, những cơ thể trần trụi quấn quýt lấy nhau trong những tư thế hoàn toàn thả lỏng. Không khí đặc quánh mùi hương lạ lùng, đầy hỗn loạn: mùi rượu vang còn sót lại, mùi mồ hôi, mùi xạ hương nam tính của hai người đàn ông, và mùi dâm thủy ngai ngái đặc trưng của phụ nữ.
An không hề cảm thấy chút hoảng sợ hay ghê tởm. Chỉ có tĩnh lặng đến lạ lùng bao trùm lấy tâm trí. Nàng nhẹ nhàng gỡ mình ra khỏi cánh tay của Khang đang vắt qua eo. Cơ thể nàng mỏi nhừ, từng thớ cơ đều lên tiếng phản đối, đặc biệt là phần hông và hai bắp đùi. Cửa mình nàng vẫn còn cảm giác nóng rát và căng tức.
Nàng nhặt chiếc áo sơ mi của Khang vắt trên ghế khoác tạm lên người, khuy áo cài hờ hững. Rồi bước ra ngoài ban công, đối mặt với biển sớm. Mặt trời đang từ từ nhô lên từ đường chân trời, nhuộm cả một vùng biển bằng sắc cam hồng rực rỡ. Nàng hít một hơi thật sâu, không khí mặn mòi và trong lành của buổi sáng tràn vào lồng ngực.
Và rồi, dưới sự tĩnh lặng của buổi bình minh, nàng rút điện thoại ra gọi cho Tùng.
Cuộc gọi được kết nối gần như ngay lập tức, như thể anh đang chờ.
“Anh đây, em yêu.” Giọng Tùng ngái ngủ nhưng ấm áp. Nghe thấy giọng anh, một cảm giác tội lỗi quen thuộc chợt nhói lên.
“Tùng… em nhớ anh,” nàng bắt đầu một cách ngập ngừng, đó là sự thật duy nhất nàng có thể nói ra một cách dễ dàng.
“Anh cũng nhớ em. Sao thế? Giọng em nghe lạ quá. Có chuyện gì à?” Tùng hỏi, sự tinh ý của anh luôn khiến An vừa cảm động vừa lo sợ.
“Em… em có chuyện muốn nói.” An hít một hơi. “Về anh Minh… Em tình cờ gặp anh ấy ở đây.”
“Ồ, anh có nghe nói Minh cũng có chuyến công tác ở ngoài đó,” Tùng đáp, giọng bình thản. “Hai người có gặp nhau à?”
“Vâng… Có cả Mai đồng nghiệp đi cùng em nữa.” An bắt đầu dệt nên câu chuyện của mình, nửa thật nửa giả. “Tối hôm kia bọn em có đi một buổi tiệc networking, gặp anh ấy ở đó. Mai… có vẻ rất thích anh Minh. Con bé cứ tíu tít, dù biết anh ấy có vợ rồi.”
An dừng lại, như thể đang sắp xếp lại sự kiện trong đầu. “Anh biết anh Minh và chị My sống khá phóng khoáng… Em cũng có chút tò mò, muốn xem phản ứng của anh ấy khi không có chị My bên cạnh sẽ thế nào. Thế nên… khi Mai rủ bày trò trêu anh ấy, em đã đồng ý.”
Nàng cố gắng để giọng mình nghe thật hối lỗi và ngây thơ. “Bọn em chỉ định chuốc cho anh ấy say rồi trêu một chút thôi. Ai ngờ…” Giọng nàng chùng xuống. “…rượu vào, chính bọn em lại không kiểm soát được. Cùng lúc đó Mai say quá cũng ngủ mất, nên em… và anh Minh… đã làm chuyện đó.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. An có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tùng, và sự im lặng đó khiến tim nàng se lại.
Nhưng câu trả lời của anh lại khiến nàng sững người. Giọng Tùng không chút tức giận, anh khẽ lẩm bẩm như nói một mình.
“Ồ… Vậy à… Ít nhất thì Minh cũng vẫn là người quen.” Anh im lặng rồi nói tiếp. “Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết. Vì đã không giấu anh.” giọng nói của anh nhẹ nhõm đền lạ lùng.
An không biết phải nói gì.
Tùng, như để xóa đi sự ngượng ngùng, chuyển sang giọng đùa cợt. “Vậy là… em đã thực sự ‘khảo sát thị trường’ rồi đó nhỉ. Anh nghĩ có lẽ anh cũng phải ‘khảo sát’ một chuyến thôi.”
An, bắt được nhịp của trò chơi, cũng đáp lại. “Em đâu có ‘khảo sát thị trường’. Em chỉ… rà soát lại dữ liệu thị trường thôi mà.”
Cả hai cùng cười. Rồi im lặng
“Em yêu anh nhiều lắm,” An thì thầm.
“Anh cũng yêu em,” Tùng đáp. “Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau là đủ.”
Nàng cúp máy. Lời hứa về sự tin tưởng được xây dựng trên một lời nói dối. Nàng nhìn vào căn phòng ngủ phía sau, nơi có một bí mật lớn hơn nhiều mà nàng đã giữ lại cho riêng mình.
“Gọi cho chồng đấy à?”
An giật mình quay lại. Minh đã đứng ở cửa ban công từ lúc nào, tay cầm một ly cà phê đưa cho An.
Anh ta không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười, một nụ cười hiền. “Vậy là em đã bắt đầu thấu hiểu được một phần con người thật của mình rồi nhỉ.”
An nhíu mày, có chút bối rối. “Một phần?”
“Em vẫn chưa thực sự trung thực với Tùng, đúng không?” Minh nói thẳng, anh tiến lại, tựa vào lan can bên cạnh nàng. “Em kể cho cậu ta nghe một câu chuyện, nhưng đó chưa phải là tất cả. Em vẫn còn giữ lại bí mật cho riêng mình.”
An quay đi, nhìn ra biển. “Em… em không biết. Em cảm thấy… chúng em chưa sẵn sàng cho sự trung thực tuyệt đối đó.”
Minh chỉ im lặng, không phán xét. Anh ta hiểu.
Lúc đó, Khang và Linh cũng bước ra, ngáp ngắn ngáp dài nhưng nụ cười thì vẫn rạng rỡ. Cảnh tượng thật kỳ lạ: bốn con người, gần như trần trụi, đứng trên ban công đón bình minh như những người bạn thân.
“Chào buổi sáng,” Linh nói, giọng trong trẻo. “Ai muốn ăn trứng ốp la không?”
Họ cùng nhau vào bếp. Cả bốn người, không một chút ngượng ngùng, di chuyển quanh căn bếp, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng. Khang phụ trách trứng, Minh pha cà phê, Linh nướng bánh mì, còn An thì bày biện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên, như thể họ đã quen nhau từ rất lâu.
Khi họ ngồi xuống bàn ăn, vẫn trong tình trạng gần như khỏa thân, Khang mới nhìn An một cách nghiêm túc.
“An này, bình thường anh sẽ không yêu cầu gặp lại. One night stand là one night stand. Nhưng mà…” anh ta dừng lại, mỉm cười, “…đêm qua thật sự rất tuyệt vời. Linh cũng đồng ý. Nếu sau này em muốn trải qua một đêm như vậy nữa, thì đừng ngần ngại gọi cho bọn anh nhé.”
An chỉ mỉm cười, một nụ cười khó hiểu.
Cùng lúc đó, Linh cũng nháy mắt với Minh. “Cả anh nữa nhé, anh Minh. Lần sau, nếu được, hãy rủ cả ‘partner’ thật sự của anh đến chung vui nhé!”
Minh và An nhìn nhau, có chút bất ngờ. Minh cười. “Hai người biết à?”
“Tụi mình có kinh nghiệm mà,” Khang nói, thản nhiên lật miếng trứng. “Nhìn là biết ngay.”
Linh gật gù, tiếp lời. “Hai người không giống một cặp vợ chồng hay người yêu. Cách anh Minh đối xử với An vừa có sự bảo bọc, lại vừa giữ khoảng cách. Rất thú vị.” Cô cười. “Một ngày nào đó, nếu có thể, hãy cho chúng em gặp ‘người thật việc thật’ nhé. Hoặc nếu không, cứ coi đây là một bí mật vui vẻ của chúng ta.”
Lời đề nghị để ngỏ. Một bí mật mới chồng lên bí mật cũ. An ngồi đó, giữa những con người xa lạ nhưng lại thấu hiểu nàng đến lạ lùng.
Chuyến công tác này, nàng biết, đã thay đổi cuộc đời nàng mãi mãi.
