Ăn Thịt Chi Lữ
Chương 80 : Cổ đại. đẩy Ngã Thiếu Hiệp Chính đạo 24
Đọc truyện Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) – Chương 80: Cổ đại. đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo 24
Diệp Huyên từ trong cảm giác ngứa ngáy khó nhịn tỉnh lại. Cả người nànggiống như bị ngâm trong thùng nước nóng, hơi nóng không ngừng phun lêngáy nàng, mồ hôi tuôn như mưa, khiến cơ thể vốn đã mướt mồ hôi của nàngcàng thêm dinh dính. Nàng giống như một bãi xuân thủy hòa tan, cơ thểmảnh mai không có được một chút khí lực, cả người nàng lắc lư theo độngtác trừu sáp như tật phong sậu vũ (gió to, mưa rào), chỉ có thể vô lựcdựa lên trước ngực nam nhân, hừ nhẹ theo động tác mạnh mẽ của hắn.
”Nàng đã tỉnh?” Thanh âm khàn khàn của Tô Tuyển vang lên bên tai nàng,Diệp Huyên chưa từng nghe thấy hắn dùng thanh âm trầm thấp như vậy nóichuyện với nàng, thanh âm của hắn luôn hào sảng, trong trẻo, thôi đượcrồi…. Thanh âm hiện tại của hắn, nghe thật sự là quá gợi cảm.
”A…” Diệp Huyên lơ mơ đáp lại một tiếng, toàn bộ lực chú ý của nàngbây giờ đều tập trung hết cái thứ xấu xa đang ở giữa hai chân của nànglàm càn, giống như một cây gậy lớn, vừa giống như một thanh sắt nóng rực cắm ở trong bụng nhỏ của nàng, bổng thân thô cứng ma sát, nghiền nátlên từng tấc từng tấc mị thịt trên vách tường, đội lên hoa tâm của nàng, xuyên qua cổ tử cung mềm mại. Hắn tiến vào quá sâu, Diệp Huyên hoảnghốt, cảm thấy bụng nhỏ của nàng cũng sắp bị hắn sáp thủng. Mỗi khi căncôn th*t đột nhiên dùng tốc độ bất thường rút ra khỏi hoa huy*t củanàng, rồi lại dùng khí lực lớn hơn nữa cắm vào, d*m thủy từ trong hoa
huyệt phun ra liên tục, cùng với hỗn hợp tinh dịch mà lúc trước nam nhân bắn vào trong cơ thể nàng, khiến chỗ giao hợp của hai người dính mộttầng bạch trọc dâm mỹ.
”A… Quá sâu…” tiếng rên rỉ của Diệp Huyên mềm nhũn, bởi vì cả ngườikhông có một chút sức lực, khiến tiếng rên rỉ quyến rũ nghe tựa nhưtiếng mèo con nũng nịu kêu meo meo, lại càng thêm câu hồn.
Cổ họng Tô Tuyển khô khốc, động tác dưới hạ thân càng thêm nhanh, haikhỏa túi thịt đánh lên hộ khẩu mềm mại của nàng, âm thanh ba ba vang dội khiến xuân tình trong phòng càng thêm nồng đậm. Ngoại trừ mùi hươnggiống đực đặc trưng từ tinh dịch của hắn, Diệp Huyên còn mơ hồ ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt. Tuy rằng chân tay nàng vô lực, nhưng vẫn có thểcảm nhận được độc tố đã không còn lưu chuyền trong cơ thể, nhớ lại lúcTô Tuyển mang vẻ mặt lạnh lẽo xông vào địa lao Thiên La giáo, Diệp Huyên khỏi nghi hoặc hỏi: “Độc trên người của ta…”
Tô Tuyển cứng đờ, bổng thân đang liên tục trừu sáp trong cơ thể DiệpHuyên cũng dừng lại. Lúc này đây, từ trong dục vọng khiến người ta saymê hắn dần mới tỉnh lại, hắn vì muốn giải độc cho Diệp Huyên mới làmloại chuyện này, nhưng sao hắn lại có cảm giác, bản thân lại vô cùngthích thú….”Ta, ta…” Tô Tuyển lắp bắp, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi đỏ bừng lên,châm tay luốn cuống muốn rút thứ đó của mình ra khỏi thân thể DiệpHuyên.
”Ân a…” Cảm thấy cây gậy lớn đó chuẩn bị rời khỏi, tiểu huyệt vẫn chưa được thỏa mãn lại trở nên ngứa ngáy, mị thịt lưu luyến không rời mútlấy côn th*t, Diệp Huyên nâng lên đôi chân trắng nõn kẹp lấy thắt lưngTô Tuyển, mũi chân cọ cọ lên tấm lưng cứng ngắc của hắn, nàng bất mãndẩu môi: “Huynh đang làm cái gì vậy?”
Khuôn mặt Tô Tuyển tràn ngập xấu hổ: “Diệp cô nương, là ta càn rỡ, tavốn là muốn giải độc cho nàng, chính là…” Theo lời dặn của Thẩm Tinh,Tô Tuyển cần giao hợp với Diệp Huyên ba lần, sau đó đem dương tinh bắnvào trong cơ thể nàng, nhưng Tô Tuyển bắn vào không chỉ ba lượt. Lúcđầu, hắn còn nhớ rõ mục đích của mình, vô cùng ngượng ngùng rong ruổi
trên cơ thể của nàng, đợi cho đến khi hắn nếm được ngon ngọt, liền pháthiện bản thân không biết thỏa mãn là gì.
Thâm thể mềm mại, thơm tho nằm dưới thân hắn giống như có ma lực, khiếnhắn không ngừng dùng môi hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, đầu v* phấnnộn, bầu ngực trắng nõn, mắt rốn khéo léo, thậm chí còn hôn lên bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu…. Tô Tuyển cảm thấy bản thân giống như một tên biến thái, thừa dịp Diệp Huyên mê man bất tỉnh làm những chuyện cầm thú vờinàng, đợi đến khi Diệp Huyên tỉnh lại, hắn lại bắn thêm một lần, quánhiều tinh dịch khiến bụng nhỏ của Diệp Huyên phồng lên như cái trống.
Chẳng trách cả người đều bủn rủn… Diệp Huyên vô lực nghĩ, làm hại lúcnãy nàng nghĩ là do chất độc trong người, hóa ra là do Tô Tuyển dốc sứcmà làm a. Phát hiện thấy nam nhân đang liếc trộm mình, côn th*t cắmtrong hoa huy*t cũng không dám động một chút, nếu trên đầu hắn có haicái tai, lúc này nhất định là đang rũ xuống.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện từ trong miệng Tô Tuyển, cứu người, giảiđộc, tiếp đó là phương pháp giải độc kì lạ…. Thẩm Tinh sao? Diệp Huyên vừa cảm thấy buồn cười vừa thở dài trong lòng, nàng có thể khẳng định100%, Tô Tuyển ngốc nghếch này lại một lần nữa bị bạn tốt lừa gạt.
”Diệp cô nương…” Thấy Diệp Huyên vẫn không nói tiếng nào, Tô Tuyểnnhịn không được mà buồn bã, có phải nàng đã chán ghét mình không? Mìnhnhất định là bị nàng ghét bỏ, hắn càng thêm uể oải, dù sao thừa dịp cônương người ta mê man làm ra loại chuyện này, không có người nào có thểchấp nhận được.
Đúng như dự đoán, Tô Tuyển nghe thấy Diệp Huyên hừ một tiếng, nàng bấtmãn nói: “Diệp cô nương? Đều đã thành ra thế này mà huynh vẫn còn gọi ta là Diệp cô nương?”
”Vậy ta phải gọi nàng như thế nào?” Tô Tuyển ngây ngốc hỏi.
Diệp Huyên nhịn không mà phải trợn trắng mắt, đại ngốc, bị Thẩm Tinh lừa là phải: “Gọi ta là A Huyên, nếu không huynh cút xuống khỏi người ta.”
”A Huyên? A Huyên…” Đầu tiên Tô Tuyển sửng sốt, sau đó mặt mày lại trở nên hớn hở. Diệp Huyên không nhẫn tâm nhìn khuôn mặt cười đến ngốc hềhề của hắn, nghe thấy hắn lặp đi lặp lại gọi tên mình, cho dù Tô Tuyểncó ngốc thì lúc này cũng đã hiểu ra, Diệp Huyên cũng không có tức giận.
”Vậy ta không cần cút đi phải không?” Cảm xúc chán nản biến thành hưkhông, trí thông minh của Tô Tuyển cuối cùng cũng quay về, hắn cười nhẹdùng mặt mình cọ lên mặt Diệp Huyên, “A Huyên, chúng ta… chúng ta tiếp tục đi.”
Cái thứ xấu xa đó lại cứng lên, cảm giác ngứa ngáy trong tiểu huyệt cũng dịu bớt, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn. Nàng mơ màng nghĩ, nhấtđịnh phải nói Tô Tuyển tiết chế một chút, nếu không mình không chết vìkịch độc mà là chết vì túng dục quá độ.
