Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
-
Trong phòng đều tràn ngập hơi thở của hắn, Tịch Nhan cảm thấy rất nghi hoặc,hơi thở của rõ ràng rất nhẹ, nhưng một lần lại một lần đều có thể chiếm cứ cảkhông gian căn phòng của nàng.
Trong tình huống như vậy, Tịch Nhan làm sao có thể ngủ cho được, nàng xoaylưng về phía hắn, ánh mắt lại mở thật to, ngón tay ở trên gối mềm vẽ một vònglại một vòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chântruyền đến, do trời đã tối nên người tới tận lực giảm nhẹ tiếng bước chân,nhưng tiếng bước chân có vẻ vội vàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, ở trongphòng hai
người đều nghe được rất rõ.
Trực giác trong lòng Tịch Nhan cho thấy có chuyện không tốt xảy ra, vừa xoaythân mình, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng buông sách xuống, nhìn nàng nói:"Không phải sợ sao? Nàng nên nằm yên đừng cử động, ta đi ra ngoài nhìn xem."
Tịch Nhan lên tiếng, nhìn xe lăn hắn từ từ đi ra ngoài, bên ngoài nói chuyệnthanh âm rất thấp, nàng nghiêng tai lắng nghe cũng chỉ nghe được tiếng ongong, không bao lâu, lại ngay cả tiếng ong ong cũng biến mất.
Lại chờ đợi hồi lâu, cũng không nghe được một chút động tĩnh, Tịch Nhan rốtcục mất kiên nhẫn gọi: "Bích Khuê, vừa mới đến là ai? Bẩm chuyện gì?"
"Hồi Hoàng tử phi, là Thôi tổng quản, nói là thích khách kia bị bắt rồi."
Thích khách bị bắt rồi! Tịch Nhan nhất thời cả kinh, Nam Cung Ngự là một ngườicó bản lĩnh, làm sao có thể bị bắt? Hay là nói thị vệ trong phủ Thất gia khôngphải chỉ là những kẻ đầu đường xó chợ?
Tịch Nhan không kịp nghe nói tiếp nữa, vội vàng xuống giường mặc quần áo, vôluận các thị nữ khuyên như thế nào đều khuyên không được, nàng nhanh chóng mặcquần áo xong liền vội chạy tới đại sảnh nghe nói là nơi thẩm vấn thích khách.
Bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, ngoải cửa có mấy thủ vệ đứng gác thấynàng cũng không dám ngăn cản, Tịch Nhan lập tức đi vào, không ngờ phát hiệnchỉ có một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở bên trong, làm gì có thích khách đểthẩm vấn!
"Nhan Nhan?" Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đưa lưng về phía cửa, nhưng giống như saulưng hắn có mắt vậy, còn chưa hoàn toàn xoay người lại đã gọi tên của nàng,đợi cho đến khi hắn quay lại nhìn về phía nàng, khóe môi vẫn duy trì ý cười ônnhuận, nhưng ánh mắt lại sâu không lường được, "Sao lại chạy ra đây gấp nhưvậy? Tuy nói là thích khách dọa nàng sợ cũng không cần quá quan tâm ta sẽ xửtrí hắn thế nào chứ?"
"Thất gia......" Tịch Nhan cúi đầu gọi một tiếng, hạ ánh mắt đi vào ngồi xuốngbên cạnh xe lăn của hắn, cười yếu ớt lên tiếng,
"Ta chỉ muốn lại đây xem náo nhiệt thôi, nào biết náo nhiệt lại tan nhanh nhưvậy? Thích khách kia đâu?"
"Thân phận hắn không rõ, có thể là mật thám địch quốc phái tới không chừng."Hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười, "Cho nên ta sai người đưa hắn tạm giam lại,chờ điều tra rõ thân phận mới quyết định nên xử lý như thế nào."
Tuy hắn nói rõ rành minh bạch như vậy nhưng Tịch Nhan vẫm cảm thấy nụ cười củahắn có thâm ý khác, vì thế liền thử thăm dò nói: "Thất gia, nếu hắn không phảilà mật thám thì nên xử trí như thế nào bây giờ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy nhíu mày, nhìn Tịch Nhan bằng một ánh mắt dịthường trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hắn đã khinh bạc nàng, cho dù không phảimật thám thì cũng là tử tội."
"Hắn không có khinh bạc ta." Mày Tịch Nhan nhíu lại giống như bị ủy khuất.
Hắn chậm rãi vươn tay ra vuốt đôi mày đang nhíu lại của Tịch Nhan, đôi môimỏng khẽ nhếch lên: "Nhan Nhan, nhưng ta tận mắt nhìn thấy, nếu không phải hắnkhinh bạc nàng chẳng lẽ nàng cùng với hắn là chàng có tình thiếp có ý sao?"
Trong lòng Tịch Nhan chợt cứng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, sau một lát lạichậm rãi chuyển mắt đi nơi khác.
