Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Thì ra, một Nam Cung Ngự phóng túng, lỗi lạc cũng có nỗi thống khổ như vậy.
Trong lòng Tịch Nhan dường như có gì đó xót xa, nhưng mở miệng lại chỉ hừ lạnhmột tiếng: "Uổng cho huynh tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, sao lại khôngnhấc lên được bỏ xuống được như vậy?"
"Nàng không giống với những nữ tử khác." Nam Cung Ngự thì thào ,"Mặc dù nữ tửkhắp thiên hạ đều coi trọng ta, nhưng chỉ sợ nàng không thèm liếc mắt nhìn tamột lần......"
Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của Nam Cung Ngự, trong lòng nhịnkhông được có chút rầu rĩ, nhưng cùng lúc đó, một nỗi cảm giác mát khác lạidâng lên trong lòng: "Huynh cũng sẽ khổ sở lúc này thôi, sau này khi huynh gặpgỡ nữ tử khác sẽ quên đi nỗi đau ngày hôm nay. Cái gọi là thay lòng đổi dạkhông phải như thế sao?"
Nam Cung Ngự thong thả kéo khóe miệng: "Nghe muội nói như vậy, ta nên chọnbuông tha cho nàng ư?"
"Không biết." Tịch Nhan thản nhiên nói, "Chuyện này không quan hệ tới ta, takhông muốn biết."
Cổ họng Nam Cung Ngự vừa động, cũng không nói gì thêm nữa.
Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi Tịch Nhan đoán Hoàng Phủ Thanh Vũ sắp quay vềđây, lúc nàng đang muốn kéo hắn dậy, hắn lại đột nhiên động thân ngồi dậy, ômlấy Tịch Nhan, kề sát vào tai nàng nói: "Nhan Nhan, ta đã lựa chọn rồi, muộicần phải chúc phúc cho ta."
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng không ngờ bật mở ra, xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậmrãi xuất hiện ở cửa.
Thân mình Tịch Nhan nhất thời cứng đờ, nhưng Nam Cung Ngự lại bình tĩnh làmnhư không thấy, chậm rãi buông nàng ra, khóe miệng gợi lên nụ cười mà nàng rấtquen thuộc, mới vừa rồi hai người còn nhìn nhau chăm chú phút chốc hắn đã đẩycửa sổ nhảy ra ngoài.
Đợi cho đến khi thân ảnh hắn dần dần biến mất trong bóng đêm, Tịch Nhan mớiquay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng chỉ thấy hắn nhướng mày, trênmặt là ý cười nhợt nhạt: "Nhan Nhan, đó là ai?"
Trong lòng Tịch Nhan chấn động, trong lúc nhất thời nghĩ không ra nên trả lờihắn như thế nào.
Lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thấy ánhmắt hắn chợt lóe lên tia sắc bén: "Nếu cả Nhan Nhan không biết đó là ai, chắclà thích khách rồi?"
Dứt lời, hắn cũng không đợi Tịch Nhan trả lời, xoay người hướng ra ngoài phânphó: "Truyền lệnh đi xuống, thích khách đột nhập vào phòng Hoàng tử phi đã đàotẩu, toàn lực truy nã."
Lập tức có thị vệ lĩnh mệnh lui ra, Tịch Nhan nghe tiếng bước chân những ngườiđó nhanh chóng chạy đi, nhưng trong lòng nàng không lo lắng, bởi vì nàng tintưởng với bản lĩnh của Nam Cung Ngự, tất nhiên là thoát được đi ra ngoài.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới tiến vào, cầm tay nàng hỏi: "Sao sắc mặt nànglại khó coi như vậy? Bị dọa sao?"
Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy rất mệt mỏi, liền biết thời biết thế gật gậtđầu: "Thất gia, ta muốn nghỉ ngơi, chỉ sợ không thể hầu hạ Thất gia."
Ngoài dự đoán, Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nói:"Vậy nàng đi nghỉ ngơi trước, ta ở trong này canh chừng cho nàng được không?"
Được không? Dĩ nhiên là không được rồi. Tịch Nhan thầm nghĩ trong lòng, nhưngngoài miệng vẫn dịu ngoan như trước: "Đa tạ Thất gia."
Tịch Nhan lẳng lặng nằm trên giường, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mặc mỗi một bộquần áo ngủ, thuận tay lấy một quyển sách yên lặng ngồi xem.
