Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 50



Không ngờ Nam Cung Ngự nhưng không tiếp tục nói nữa, chậm rãi đứng dậy liềnkhoanh tay nhìn Tịch Nhan, nụ cười trên mặt dần dần trở nên tà tứ không kềmchế thốt lên: "Nhan Nhan, chúng ta bỏ trốn đi."

Khi hắn nói ra những lời này, nàng nhịn không được thở dài, đây mới chính làbản chất Nam Cung Ngự, vĩnh viễn không bao giờ đứng đắn cả. Thoáng liếc mắtnhìn hắn, Tịch Nhan thản nhiên nói: "Huynh lại giở trò trêu ghẹo ta."

"Chẳng lẽ muội muốn ở cùng hắn cả đời?"

"Đã bảo huynh đừng nói bậy." Tịch Nhan đứng dậy, chợt nhớ tới Hoàng Phủ ThanhVũ qua một lát sẽ trở về, "Hắn sẽ trở lại, huynh mau đi đi."

"Nhưng ta còn chưa nói xong mà." Nam Cung Ngự nói xong, đẩy Tịch Nhan ra cònmình thì ngã xuống giường nàng, đem mặt vùi vào ổ chăn ấm áp một lát, đã thếcòn hít thật sâu vào một hơi, "Nhan Nhan, giường của muội thật là thoải mái,không trách khi trời mưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng muốn lại đây ngủ với muội."

Tịch Nhan hơi giật mình. Nam Cung Ngự ở trước mặt nàng không phải là ngườithốt ra những lời làm khó người khác, hôm nay tựa hồ thật sự có gì đó khácthường.

Nàng ở bên giường ngồi xuống, đưa tay lay lay hắn hỏi: "Huynh làm sao vậy?"

Nam Cung Ngự thở dài một hơi, bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào trong lòng, xiếtchặt lấy nàng: "Nhan Nhan, hiện tại ta rất hỗn loạn, không biết nên lựa chọnnhư thế nào."

"Buông tay ra!" Tịch Nhan không chút khách khí xô hắn ra,"Huynh điên rồi cóphải hay không? Muốn chọn cái gì thì chính mình quyết định, đừng động tay độngchân với ta."

Hắn cười nhẹ ra tiếng: "Vậy hắn đối với muội có động tay động chân hay không?"

Tịch Nhan bỗng dưng nghẹn lời, thiếu chút nữa thì nghẹn chết mất.

Hắn đối với mình chỉ động tay động chân thôi.

Trong lòng Tịch Nhan có chút ảo não nghĩ, vừa quay đầu, lại phát hiện Nam CungNgự kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt tựa hồ có một chút cô đơn. Nguồn truyện: Y

Hắn chậm rãi nâng tay lên, chạm vào mặt Tịch Nhan: "Nhan Nhan, mặt muội đỏrồi."

Nghe vậy, mặt Tịch Nhan nhất thời nóng lên, lúc này ngay cả bản thân cũng pháthiện mình thật mất mặt, nhưng cắn răng giả vờ như không biết, tìm đề tài khácdi dời sự chú ý của hắn: "Huynh vừa mới nói phải lựa chọn gì?"

Nam Cung Ngự nhìn nàng thật sâu nói: "Ta yêu thích một nữ tử."

Tịch Nhan vừa nghe, nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng: "Nam Cung công tử,chuyện như vậy ở trên người huynh phát sinh còn ít sao? Huynh một năm vừa ýbao nhiêu vị cô nương, phỏng chừng chính mình đếm không xuể nữa?"

"Nhưng nàng sẽ trở thành nữ nhân của người khác, ta không biết nên mang nàngđi hay để cho nàng cùng nam nhân khác động phòng hoa chúc......" Hắn kéo tayTịch Nhan qua đặt trên ngực mình, ra vẻ đau khổ nói, "Nhan Nhan, nơi này củata rất đau."

Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Tịch Nhan nhớ lại buổi tối hôm nay, trong lònglại trào dâng nột nỗi đau đớn. Mặc dù biết rõ bộ dáng thống khổ này của hắn làgiả vờ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái nàng lại nhận ra được ở chỗ sâu trongđôi mắt hắn có một nỗi thống khổ -- nơi đó, không lừa được người khác.

Thì ra, một Nam Cung Ngự phóng túng, lỗi lạc cũng có nỗi thống khổ như vậy.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...