Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 310



Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Lúc trước khi Bất Ly được sinh ra, trong lòng Tịch Nhan cũng vui mừng, nhưngnhiều hơn thế chính là sự ưu thương, bởi vì không thể không rời xa nữ nhi vàhắn. Rồi sau đó đến lúc gặp lại Bất Ly, nàng đã mất đi trí nhớ. Nhưng hiệnnay, nàng có thể trải qua loại cảm giác vui sướng khi được làm mẹ này, cũnggiống với cảm giác của Hoàng Phủ Thanh Vũ, đây là cảm giác trước nay chưa từngcó. Bởi vậy đối với con, nàng cũng cẩn thận đến cực điểm, đợi đến lúc có thểxuống giường, liền tự mình làm lấy mọi việc, nhất quyết không mượn tay ngườikhác.

Vào một ngày, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra, liền nghe thấy TịchNhan một bên dỗ dành một bên nói: "Mẫu thân tắm rửa cho Bất Khí nhé --"

Hắn đứng ở cửa, nhìn nàng thật cẩn thận đem con bỏ vào bồn nước, nhất thời cócảm giác dở khóc dở cười -- Bất Khí? Nàng gọi thật dễ dàng, nhưng mà hắn bấtluận như thế nào cũng không thể chấp nhận cái tên này.

Con tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng khuôn mặt trông cực kỳ giống hắn, Tịch Nhanmột bên thật cẩn thận rưới nước trên người bé, một bên nhịn không được nở nụcười. Nhưng khi nghĩ tới Bất Ly bị đuổi về hoàng cung, nàng nhịn không đượcthở dài.

"Đang êm đẹp, nàng lại tức giận cái gì chứ?"

Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng vang lên từ phía sau, Tịch Nhan bị hùmuốn nhảy dựng lên, tức giận xoay người trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sauđó lại khẽ nhíu mày, nói: "Không biết Ly nhi hiện tại thế nào, con bé nhỏ nhưvậy mà phải xa hai chúng ta, một thân một mình ở trong cung, cũng không biếtnó sẽ làm ầm ĩ như thế nào nữa." Dứt lời, nàng bỗng nhịn không được thầm oánhắn: "Đều tại chàng lúc ấy quá nhẫn tâm, không cho con bé ở cùng một chỗ vớita."

Ngày đó Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng dây dưa nên đàng phải đáp ứng mang nàng đếnGiang Nam, nhưng lại kiên quyết phải đuổi Bất Ly về cung, Tịch Nhan đươngnhiên là luyến tiếc, mà Bất Ly cũng đại náo một trận, nhưng vẫn không thể thayđổi quyết định của hắn, cuối cùng cũng phải trở về cung để Thái Phó dạy cô béđọc sách biết chữ.

Nghe ra trong giọng nói của nàng tràn đầy u oán, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thảnnhiên nở nụ cười, sau đó tiến lên giúp nàng lau khô nước trên người của contrai, rồi đem đứa nhỏ quấn thật kín nằm lại giường, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng,thấp giọng nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng nhìn thấy Ly nhi thôi."

Nghe vậy, Tịch Nhan cười lên, chậm rãi tiến sát vào trong lòng hắn.

Đột nhiên, đứa bé trên giường không biết vì sao lại lớn tiếng khóc lên, trongnhất thời, phá hỏng bầu không khí ái muội của hai người.

Đợi cho đến lúc Tịch Nhan có thể ra khỏi phòng, thế như chờ đợi nàng khôngphải là việc cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về Bắc Mạc, mà là thống lĩnh thị vệđại nội Tống Tân do Hoa Quân Bảo phái tới!

Tống Tân vừa nhìn thấy nàng, lập tức cúi người hành lễ: "Vi thần tham kiếnquận chúa."

Tịch Nhan vừa nhìn thấy hắn liền nhịn không được khẽ thay đổi sắc mặt, tronglòng tuy rằng đã đoán được một chút, nhưng lại vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi làmsao có thể tìm tới nơi này?"

Tống Tân lúc này mới đứng lên, nói: "Bẩm quận chúa, Hoàng Thượng nói quận chúađi ra ngoài đã hơn nửa năm, nghĩ là người cũng đã du ngoạn hết các nơi rồi,bây giờ là thời điểm nên trở về."

Tịch Nhan nhất thời muốn phản bác lại, nhưng vừa hé miệng ra lại không biếtnên nói như thế nào! Quả thực, hiện nay nàng vô danh vô phận đi bên cạnh HoàngPhủ Thanh Vũ, nếu muốn cự tuyệt yêu cầu nàng hồi cung của Hoa Quân Bảo, thậtđúng là không thể nào nói lên lời.

Đúng lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào đại sảnh, nhìn thấy Tống Tân nhưng cũngkhông có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ cười nhẹ: "Thì ra là Tống thống lĩnh."

Tống Tân cũng theo quy củ hành lễ với hắn, rồi mới nói: "Thần phụng mệnh củachủ thượng đến đây đón quận chúa hồi cung."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Nhan, bắt gặp nàngđang ngồi ở chỗ kia, vừa cáu giận lại vừa ủy khuất nhìn hắn, bĩu miệng ra, quảthực so với Bất Ly thì không khác nhau mấy. Hắn nhất thời nhịn không được bậtcười, rồi nói với Tống Tân: "Vậy thì vất vả cho Tống thống lĩnh rồi. Khôngbiết bao giờ thì khởi hành?"

Tống Tân cúi thấp đầu, nói: "Nếu quận chúa thu thập xong xuôi rồi, thì có thểkhởi hành bất cứ lúc nào."

"Ừ." Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhạt gật gật đầu, lại nhìn về phía Tịch Nhan, quảnhiên thấy sắc mặt nàng trầm xuống giống như có thể rơi lệ ngay lập tức.

Tống Tân đã có được câu trả lời khẳng định liền xoay người hành lễ với TịchNhan, nói: "Như thế thỉnh quận chúa sớm chuẩn bị, vi thần ở bên ngoài chờ quậnchúa." Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng.

Hắn vừa rời khỏi, Tịch Nhan lập tức dậm chân, đứng lên đi về phía Hoàng PhủThanh Vũ, vừa đánh vừa mắng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng thật sự là tốt đó, bâygiờ chàng lại không cần ta có phải hay không? Vì sao chàng không nói với hắnchàng sẽ không để ta đi?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mỉm cười nhìn nàng, thấp giọng nói: "Vừa mới đá mộtcước mạnh như vậy, có đau không?"

Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức liền giãn mi tâm, mềm người tiến vào trong lònghắn, thấp giọng nói: "Đau......"

Hắn cúi đầu cười ra tiếng, Tịch Nhan nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, lại hunghang nói: "Chàng rốt cuộc muốn làm cái gì, nói cho ta biết?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nhẹ nhàng phủ phủ cái trán của nàng, nói: "Nàngngoan ngoãn cùng Tống Tân trở về chờ ta là được rồi."

Tịch Nhan run sợ một lát, bỗng nhiên mím môi nở nụ cười: "Chờ chàng làm gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mi nhưng không trả lời.

Trong lòng Tịch Nhan sáng tỏ, cũng không tiếp tục truy vấn nữa, trầm ngâm mộtlát bỗng nói: "Vậy chàng để cho ta mang con cùng trở về, được không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu mày càng chặt hơn, Tịch Nhan vừa nhìn thấy liền nhịnkhông được nở nụ cười: "Tốt lắm tốt lắm, con giao cho chàng mang đi, nhưng chờđến khi ta gặp lại con, nhất định phải thấy nó trắng trẻo mập mạp. Còncó......" Tịch Nhan dừng một chút, khẽ cúi mắt, trên mặt nhịn không được đỏbừng lên, nói: "Vẫn là câu nói kia, chàng không thể để cho ta chờ quá lâu,bằng không, ta sẽ thật sự gả cho người khác. Dù sao hiện tại ta rời khỏi chàngcũng không có gánh nặng gì nữa."

Nàng vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên khẽ hừ một tiếng, sau đó bản thân bất giáclại ngây ngô cười.

Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi, vươn tay ra vuốt ve đôi mắt củanàng, chậm rãi cúi đầu in lên đôi môi của nàng.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, miệng lưỡi dây dưa, lòng tràn đầy lưu luyếngiờ này khắc này đều hóa thành triền miên, thật lâu sau, hai người mới tách rađược.

Tịch Nhan thở hào hển dựa vào trong lòng hắn, nghe thấy thanh âm nặng nề kiênđịnh của hắn: "Yên tâm đi, lần này, dù cho nàng chờ được thì ta cũng không chờnổi ."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...