Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 277



Tịch Nhan vẫn còn cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười như trước: "Nhưvậy, không phải là nô tì đáng chết sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi giữ lấy cằm nàng, kéo về phía mình, trầm giọngnói: "Có lẽ phải nói là ta nguyện ý bồi thường cho nàng." Nói xong, hắn bỗngnhiên cúi đầu, dùng môi môi mình áp lên môi của nàng.

Tịch Nhan hơi nghiêng đầu né tránh .

Đôi môi hắn rơi vào khoảng không, chỉ khẽ lướt trên mặt nàng, nhưng hắn cũnglơ đễnh, chậm rãi đưa cánh tay ôm chặt lấy nàng, giọng nói trầm thấp: "NhanNhan, chúng ta sinh tiếp một đứa nữa đi?"

Trong lòng Tịch Nhan kịch liệt co rút lại, nỗi đau khó nói nên lời. Nhưng sắcmặt nàng vẫn bình thường, khẽ hừ một tiếng, nói: "Không cần. Ta mặc dù khôngnhớ rõ tình hình lúc sinh Ly nhi như thế nào, nhưng sinh em bé nhất định làkhiến người ta đau chết đi sống lại, ta không sinh. Trong hậu cung của chàngcũng không phải không có nữ nhân, để cho các nàng ấy sinh cho chàng đi."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi, cánh tay buông lỏng ra, thanh âm cũng độtnhiên thấp xuống: "Nàng nói cái gì?"

Tịch Nhan vẫn không nhận thấy biến hóa của hắn, thản nhiên nói: "Tuy rằng hiệntại ba vị phi tử đều bị cấm cung đợi điều tra, nhưng chàng còn có hai vị tần,còn có Lâm hoàng hậu. Để các nàng ấy sinh con không tốt hay sao? Đến lúc đóông ngoại là Thừa tướng, mẫu thân là hoàng hậu, thân là con chánh thất, là contrưởng lại là thái tử, thân phận tôn quý biết bao nhiêu?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng chốc đứng dậy, sắc mặt vẫn không đổi như cũ, nhưng ởsâu trong đôi mắt lại ẩn ẩn phong ba bão táp cuồn cuộn, nhìn Tịch Nhan khônghề chớp mắt.

Tịch Nhan tuy rằng không nhìn hắn, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt hắn vừa lạnhlẽo vừa như có ngọn lửa xuyên thấu vào lòng nàng, cuối cùng cũng không ngẩngđầu lên, chỉ nói: "Thiếp mới vừa chợp mắt một lúc mà chàng đã tới rồi, lúc nàyvẫn còn mệt rã rời. Thiếp muốn ngủ tiếp trong một lát nữa, chàng thế nào đây?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: "Ta đi."

Tịch Nhan rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhìn thấy nụ cười lướt quamặt hắn, trong lòng chợt nao nao, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới xoay người đi ra hai bước, đột nhiênxoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Thân mình Tịch Nhan bỗng dưng cứng đờ, cảm thấy ánh mắt hắn quá sắc bén, nhưmuốn xuyên vài lỗ thủng trên người nàng.

Hắn đi nhanh đến, dùng sức nắm đầu vai của nàng, gần như nghiến răng nghiếnlợi nói: "Vì sao?"

"Vì sao cái gì?" Tịch Nhan thấy trên vai truyền đến đau nhức, bướng bỉnh hỏilại.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chưa bao giờ xanh mét khó coi đến vậy, nhìn chằmchằm nàng, cơ hồ gằn từng tiếng: "Vì sao muốn để người khác điều chế thuốc chonàng? Vốn biết rõ thuốc này không thể uống nhiều, vì sao nàng cứ cố chấpuống?"

Ra là hắn biết tất cả! Trong lòng Tịch Nhan chấn động, nghĩ đi nghĩ lại khôngkhỏi tự cười bản thân -- hắn là hoàng đế, nơi này là hoàng cung của hắn, trongcung đều là người của hắn, có cái gì hắn mà không biết ? Nghĩ đến đây, ngữ khíTịch Nhan cũng lạnh xuống: "Chàng đã biết hết, cũng phải biết ta vì sao làmnhư vậy chứ."

Vì sao? Vì sao? Hắn cười lạnh thầm nghĩ, lòng tràn đầy bi thương cùng đau xót,những đau thương bị giấu thật sâu đáy lòng đều quay cuồng kêu gào muốn thoátra! Hắn có lẽ biết vì sao, hắn căn bản nên biết vì sao! Cái gì mà luyến tiếc,không buông tay, cái gì mà Thất lang, toàn bộ đều là giả! Nàng vẫn như thế,chưa có lúc nào nhìn nhận hắn, đã gần được đến mức đó rồi, có lẽ còn có chútđộng tâm. Nhưng kết quả cũng không phải như vậy! Cũng không phải như vậy! Kếtquả chính là, nàng cuối cùng chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, nàng thật ra vẫnmuốn rời khỏi hắn mà đi!

Trong lòng hắn, lửa giận hừng hực thiêu đốt dường như khiến lục phủ ngũ tạngđều tổn thương, đau vô cùng, lại không phát tiết ra được ngay cả một chút! Hắnthậm chí bởi vì nàng trở về, bởi vì nàng nguyện ý ở lại mà mang riêng nàng đitới chỗ ở cũ của mẫu thân một lần nữa, chính là muốn nói cho mẫu thân biết, nữtử này là người con yêu nhất suốt cả cuộc đời này, nàng đã trở lại, nàng cuốicùng đã trở lại. Nhưng hiện nay tất cả mọi thứ cuối cùng khiến hắn nhận ramình lại ngớ ngẩn đến nực cười!

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười khẽ một tiếng, tự trào phúng bản thân mình,dùng cách hèn mọn nhất mà tự giễu chính mình: "Được, bây giờ ta thật sự đãbiết rồi.". Nói xong, hắn liền buông lỏng nàng ra, đứng dậy, "Nàng có thể yêntâm, toàn bộ lời nói với nàng, ta đều tuân thủ. Ước định nửa năm giờ còn cóhai tháng, hai tháng sau, ta sẽ thả nàng đi."

Tịch Nhan gần như lập tức ngồi thẳng người, môi run nhè nhẹ nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh nhìn nàng, "Nàng không phải cònmuốn nói cho ta biết là nàng luyến tiếc đấy chứ?"

Đôi môi Tịch Nhan đang run rẩy, trong lòng rét lạnh tưởng như sắp vỡ vụn. Hóara lòng người thay đổi, hoặc là, hắn từ đầu đến cuối đều là như vậy, mà nàng,chính là theo lời người khác, hiểu lầm hắn! Ánh mắt Tịch Nhan quật cường,thanh âm lạnh lùng : "Đa tạ chàng. Ta chỉ lưu luyến Bất Ly mà thôi."

"Nàng dựa vào đâu mà đòi lưu luyến con bé?" Thanh âm nghe qua không còn bìnhthản từ ái như trước giờ, mà lại ẩn chứa hàn ý vô tận. Đây là lần đầu tiên,lần đầu tiên từ trước đến nay, hắn lạnh lùng với nàng, nặng nề với nàng đếnnhư vậy, "Nếu đã từng vứt bỏ không hề kiêng nể thì không cần phải nhu hòa giảnhân giả nghĩa ở đây. Ly nhi không cần mẫu thân như nàng!"

Tịch Nhan khiếp sợ khi nghe những lời hắn nói, cơ hồ chỉ thiếu chút nữa là gàokhóc lên một cách khổ sở, nhưng nàng lại chỉ ngây người ra nhìn hắn, một chữcũng không nói được.

"Theo như lời nàng nói, trong hậu cung của ta không phải là không có ai, chodù thật sự không có, cũng còn có thể tuyển tú. Có nhiều người rất muốn làm mẫuthân của Ly nhi, còn nàng, tuyệt đối sẽ không phải là người mẫu thân tốtnhất!" Hắn rốt cuộc chốt hạ một câu cuối vô cùng ngoan độc, rồi xoay người rờikhỏi cung Lạc Hà.

Tịch Nhan vẫn ngây người ra nhìn hắn xoay người, nhìn hắn rời đi, khí lực trênngười như bị rút hết. Tâm đế vương khó lường, mà nàng lại ngốc như vậy, lạimuốn thử nội tâm hắn một lần nữa. Lại vẫn thất bại, thua đến rối tinh rối mùlên. Ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao bản thân mình rõ ràng biết thiên hạkhông có nam nhân đáng tin, nhưng lại động tâm với hắn. Nhưng hiện nay tất cảmọi thứ cho nàng biết nàng thật si ngốc.

Dù sao, nàng vốn không hiểu hắn, cho tới bây giờ, cũng không hiểu được hắn!Hắn đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ là một kẻ xa lạ. Mà từ nay về sau, cólẽ, chính là người xa lạ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...